Phía trên là sườn dốc buốt giá cao thâm vạn trượng dãy núi Quần Ngọc đầu kiến, phía dưới là tuyết vực mênh mông phủ trắng xóa vô cùng tinh khiết.
- Giải thích: “Quần Ngọc đầu kiến” trích thơ Lý Bạch, diễn tả dãy núi chốn thần tiên trong truyền thuyết.
Hết giải thích.
Lần trước tôi đến Côn Lôn là đi đường tắt của đệ tử nội môn, bây giờ phải từng bước leo lên núi, càng cảm nhận rõ hơn vẻ đẹp tráng lệ đậm nét kỳ lạ của núi thần Côn Lôn trong truyền thuyết.
Khi đi qua một cửa vào hang động, tôi mơ hồ cảm thấy một luồng sát cơ vô cùng hung hiểm, tôi theo bản năng giảm tốc độ lại.
Cửa hang động khá rộng lớn, ngay khi tôi đi được nửa đường, từ trong hang động đã thổi đến một luồng gió tuyết băng lạnh giá, khiến cả người tôi run cầm cập vì hàn khí.
Mới đầu tôi còn tưởng rằng có người trốn sau lưng thi triển pháp thuật hàn băng, cẩn thận xem xét lại thì hóa ra nơi đây tập trung kiếm khí hàn băng hiếm thấy.
Tôi vội vã phi thân nhảy lên cao tránh né luồng kiếm khí rét thấu xương này, nào ngờ kiếm khí kia tấn công kịch liệt không thể ngăn cản, vừa tránh được một đạo, nó lại bắn ra vô số đạo từ trong hang động, khóa chặt tất cả các biến hóa xoay sở của thân thể tôi.
Mặc dù tốc độ thân pháp của tôi đã đạt đến cảnh giới cực hạn ở nhân gian thế mà vẫn không thể tránh được toàn bộ các đòn tấn công, chỉ nghe một tiếng xẹt, bờ vai tôi đã bị kiếm khí chém ngang một đường máu dài.
Nhưng mà kiếm khí không hề có ý định ngừng lại, thay vào đó càng ngày càng tấn công tôi dồn dập hơn.
Nhìn tình hình bây giờ, nếu như tôi không ngăn chặn nguồn phát ra của kiếm khí trong hang động, tuyệt đối không thể yên ổn vượt qua cửa ải này rồi.
Trước tiên tôi chỉ đành sử dụng kiếm khí đối kháng với kiếm khí trong hang động, tìm kiếm khe hở rồi lao vào bên trong.
Vừa vào hang động, lòng tôi liền cảm thấy khó chịu lẫn sầu muộn.
Kiếm khí trong động hoành hành ngang ngược, tràn ngập sát khí nặng nề, càng đi sâu vào bên trong, sức hủy diệt của kiếm khí càng lúc càng dữ dội, chỉ cần một sơ suất nhỏ đều sẽ bị trọng thương thậm chí mất mạng.
May mắn thay, kiếm khí trong động tuy rằng kiêu ngạo hống hách, nhưng không dày đặc như bên ngoài động, nhắm chuẩn thời cơ, thì vẫn có thể tìm thấy đường ra, chẳng qua như vậy quá nguy hiểm.
Ngay sau đó tôi tập trung tinh thần cao độ, từng bước cẩn thận tiến về phía trước, vừa đi khoảng mấy dặm thì toàn thân đã toát mồ hôi như thác lũ.
Nhưng cũng chỉ đành cắn răng liều mạng xông vào trong, bởi vì hiện giờ tôi đến cơ hội xoay người cũng khó, chỉ cần lộ lưng ắt chạm trán sát cơ.
Lại đi vào trong thêm mấy dặm nữa, bỗng trước mắt đột nhiên phát sáng, bốn bức tường trong hang đều là mặt gương do huyền băng vạn năm hóa thành.
Huyền băng vạn năm kiên cố không thể đục vỡ, những kiếm khí mà tôi chạm trán, toàn bộ đều do mặt gương huyền băng phóng ra ngoài, chẳng trách nơi đây lại lạnh lẽo và rét buốt thấu xương đến vậy.
Mặt gương mô phỏng theo diễn tập pháp trận nào đó, một đạo kiếm khí chém ra, liền sẽ cắt thành hàng ngàn hàng vạn đường kiếm, cũng khó trách trở nên dày đặc như trút nước.
Khám phá ra huyền cơ bên trong, lòng tôi dần dần ổn định lại, chỉ đợi đi tiếp vài dặm, liền sẽ không chịu dày vò bởi kiếm khí do mặt gương huyền băng phát ra nữa.
Nhưng mà chính lúc tôi vừa bước đến trung tâm hang động huyền băng, đột nhiên từ sâu trong hang động chiếu ra luồng ánh sáng trắng lóa chói cả mắt.
Luồng ánh sáng chiếu trên mặt gương, khúc xạ lặp đi lặp lại, thẳng thừng lấy tôi làm tiêu điểm chính, rọi hết lên người tôi.
Trong phút chốc mọi diễn biến hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi, vì quá bất ngờ tôi còn chưa kịp trở tay, đôi mắt đã bị ánh sáng trắng trực tiếp thiêu cháy, ngũ cảm lục thức cũng hỗn loạn kinh hãi do bị bỏng nặng.
Ánh sáng trắng chỉ xuất hiện trong chớp mắt, những giây tiếp theo mới hiện diện thêm một đạo kiếm khí cường đại cuồng loạn chém tới.
Lúc này thần thức của tôi vẫn chưa hồi phục, mà lại bị kiếm khí tập trung tấn công kịch liệt lần nữa, căn bản không thể tránh được đòn này, vạn kiếm đánh xuyên qua cơ thể, toàn thân tôi từ trên xuống dưới đều bị kiếm khí xuyên thủng thành một cái rổ.
Dưới ảnh hưởng của trận công kích dữ dội này, thẳng thừng lấy đi gần như một nửa sinh cơ trên người tôi.
Nếu không phải nhờ tim ma của tôi kiên cố vững chãi, từ trước đến giờ chưa từng thiếu hụt dũng khí, thì chớp mắt đã khiến tôi từ bỏ phản kháng rồi.
Điểm đặc biệt của kiếm khí nằm ở đoạn tuyệt, tôi miễn cưỡng chịu đựng nỗi đau đớn do vạn kiếm xuyên tâm gây ra, tiếp tục lê lết từng bước hướng về phía sâu trong hang động.
Mỗi một bước là một vết máu rơi xuống, đến cuối cùng kéo dài thành một đường máu tươi nhễ nhại vượt qua động huyền băng, bước vào đường hầm âm u tối tăm.
Kiếm khí bây giờ, chỉ còn sót lại một đạo, không còn đủ khả năng tiếp tục đả thương tôi nữa rồi.
Tôi gia tăng tốc độ, rất nhanh đã tìm thấy người đang điều khiển kiếm khí ở sâu trong hang động.
Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi mặc bộ áo màu xanh, mở to đôi mắt ngước nhìn tôi, sắc mặt có chút hoảng sợ.
Trên tay thiếu nữ kia đang cầm một đoản kiếm ngắn, thân kiếm có màu tuyết trắng trong suốt, mang hàn khí lạnh lẽo bức người.
Lúc bị vạn kiếm xuyên tâm, tôi đã nghĩ tới hàng ngàn phương thức báo thù độc ác, nhưng khi thấy trước mặt tôi chẳng qua chỉ là một thiếu nữ trẻ tầm mười lăm mười sáu tuổi, sát ý trong tim tôi chỉ đành nhanh chóng áp chế.
“Đưa kiếm cho ta.
” Tôi lạnh lùng ra lệnh.
“Không, thanh kiếm này do Mộ Dung tỷ tỷ cho ta.
” Thiếu nữ đem kiếm giấu sau lưng, căng thẳng nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ta có thể không lấy kiếm của ngươi, nhưng một thân bị thương này của ta, ngươi nói phải xử lý như thế nào đây hả?” “Hức hức hức, ta cũng không muốn ra tay tàn nhẫn như vậy đâu.
Nhưng mà Mộ Dung tỷ tỷ nói ngươi đáng bị như thế, kẻ phụ tình bạc nghĩa đáng phải chịu nỗi đau vạn kiếm xuyên tâm.
” Thiếu nữ khóc thút thít nói.
Tôi đã biết Mộ Dung Nguyên Duệ hận tôi mà.