Thì ra cô gái này được Mộ Dung Nguyên Duệ ủy thác để làm khó dễ tôi, tôi không thể ra tay với cô ta lần nữa, nhưng nếu không kiềm chế ả, tôi sợ khi tôi ra ngoài sẽ bị cô ta đâm lén từ phía sau.
“Cô tên gì?” Tôi hỏi.
“Ngọc Nữ.
” Khi cô ấy nói cô ấy tên Ngọc Nữ, trong lòng tôi có chút cảnh giác, trong điện Chiến Thần, bên cạnh tượng thần Cửu Thiên Huyền Nữ, là pho tượng điêu khắc một cô gái bằng ngọc, tay nâng bảo kiếm, dáng dấp mang máng thiếu nữ trước mắt này.
Đây quả thực là một dấu hiệu không tốt, Ngọc Nữ hiện thân, cho thấy rằng Mộ Dung Nguyên Duệ đã ngưng tụ thành công thần vị, bất kỳ lúc nào cũng có thể trở lại Thiên Đình.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi có một chút thương cảm.
Với tư chất của Mộ Dung Nguyên Duệ, cộng thêm thân phận của Cửu Thiên Huyền Nữ chuyển thế, sợ rằng cô ấy muốn trở về Thiên Đình là việc bất kỳ lúc nào cũng có thể làm được, không cần phải đợi đến khi trở thành Thiên Tôn mới có thể.
Đến cùng thì chúng thần tuy nhiều, nhưng Thiên Tôn cũng chỉ lác đác vài người, thần vị chủ yếu đến từ việc sắc phong của Thiên Đình, đến cả chịu Lôi kiếp cũng được Thiên Đình miễn trừ cả.
Nếu thực sự cô ấy về Thiên Đình, tiên phàm vĩnh viễn cách biệt, vậy thì duyên phận của tôi và cô ấy cũng không thể thành được.
“Sao ngươi lại không đi?” Thấy tôi im lặng không nói, Ngọc Nữ hỏi.
“Cô dẫn ta ra ngoài.
” Nghĩ đến đây tôi liền nói.
Thiếu nữ ban đầu còn không muốn, nhưng bị tôi hung dữ trợn mắt nhìn một cái, ngay lập tức cúi đầu, ủy khuất mà đi trước dẫn đường.
Ra khỏi động, tôi tự mình đi về phía trước.
Còn chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy thiếu nữ từ phía sau nói: "Ngươi muốn gặp cô ấy làm gì, ta có thể hỏi giúp ngươi.
” “Ta vẫn là nên tự mình gặp cô ấy rồi nói vậy.
” Tôi nói.
“Lỡ như ngươi chưa gặp được cô ấy đã chết rồi thì sao?” Thiếu nữ lại hỏi.
“Ha ha, ta sẽ không chết được đâu, ta rất chắc chắn về điểm này.
” Vừa nói xong câu này, tôi liền cảm thấy sát ý từ bốn phương tám hướng ập đến chỗ tôi.
Một đạo Li Hỏa, một đạo Canh Kim, một đạo Quỳ Thủy, một đạo Mậu Thổ.
Người đến chính là Mộ Dung Nguyên Duệ, Mậu Thổ là bổn tôn của cô ấy, ba người còn lại chính là pháp thân mà cô ấy hóa thành.
Ba năm không gặp, Mộ Dung Nguyên Duệ chỉ còn cách Thiên Tôn một bước nhỏ mà thôi.
“Ta thật muốn biết, tại sao ngươi lại nghĩ ta không dám giết ngươi!” Bốn Mộ Dung Nguyên Duệ đã hoàn toàn khóa chặt hết khí tức xung quanh tôi, còn có một Ngọc Nữ ở bên cạnh cậy thế chủ nhân đã âm thầm rút ra thanh kiếm trên tay, bắt đầu trở mặt.
Mà tôi của hiện tại toàn thân máu tươi, sinh cơ tiêu hao hơn phân nửa, sức chiến đấu cũng giảm đi đáng kể.
Nếu như Mộ Dung Nguyên Duệ muốn giết tôi, tôi sẽ khó mà thoát kiếp nạn này.
Quan trọng hơn cả, nơi này là Côn Lôn, thần niệm Thiên Tôn của Ma Đạo không thể đến được đây, cùng lắm cũng chỉ là thay tôi trả thù.
“Ha ha, cô đừng quên, lúc đó là ta đã cứu cô ra khỏi Bồng Lai Tiên Đảo.
Và cô cũng đã đáp ứng với ta, không đến lúc cô tháo mặt nạ thì sẽ không giết ta.
” “Sông có khúc, người có lúc, khi đó ngươi vẫn chưa tế xuất ra tấm bia Thất Sát thứ ba của Ma Đạo Tổ Sư, tuyên bố theo lại con đường cũ của hắn.
Bây giờ nếu ta giết ngươi, Thiên Đạo sẽ không can thiệp, càng không liên lụy đến tu hành.
” Cô ấy nói không sai, lúc bia Thất Sát thứ ba của Ma Đạo Tổ Sư xuất thế, trời nổi sát ý, ai dám chiếm bia Thất Sát đồng nghĩa là đối địch với trời.
Nên sau khi tôi ở Thiên Trì tế xuất bia Thất Sát, Tạ Lưu Vân đã từ bỏ ý định liên minh mới Ma Đạo.
Mà tôi cũng thu hút không biết bao nhiêu cường địch cho Ma Đạo, theo dõi từ trong tối.
“Cô không thể giết ta.
” Tôi nhìn chằm chằm vào bổn tôn của cô ấy, không sợ hãi nói.
“Ha ha, cho ta một lý do để không giết ngươi đi.
” “Giết ta rồi, cô sẽ hối hận cả đời.
” “Nực cười, nói như thể nếu ta không giết ngươi thì ta sẽ không hối hận vậy.
Tạ Lan, thật lòng mà nói, cả đời Mộ Dung Nguyên Duệ ta hối hận nhất chính là quen biết kẻ phụ tình bạc nghĩa, trơ tráo như ngươi!” Trước những lời cô ấy nói ra tôi không còn lời nào để đáp, nhưng nghĩ đến Kiêm Hà không còn một chút sinh cơ, tôi chỉ có thể mặt dày mà nói: “Ta biết ta nợ cô rất nhiều, lần này tìm đến cô cũng là không còn lựa chọn nào khác.
” “Phí lời, nếu không việc cầu ta thì ngươi sẽ đến Côn Lôn sao? Nói xem, ngươi tìm ta vì chuyện gì?” “Ta muốn xin một nhành cỏ Long Diên.
” “Cỏ Long Diên là bảo vật của Long tộc, Côn Lôn Tiên đạo ta trải qua ba ngàn năm cũng chỉ tích lũy được vài cây.
Đại nạn sắp đến, cỏ Long Diên còn phải để dành để cứu mạng đệ tử Tiên đạo ta, làm sao có thể đưa cho ngươi được?” Mộ Dung Nguyên Duệ trực tiếp từ chối.
“Ta sẵn sàng lấy đồ vật để đổi.
” Tôi nói.
“Ma Đạo nghèo rớt mồng tơi, kể cả thanh kiếm của ngươi cũng là do ta tặng cho, ngươi lại có vật gì để ta phải xem trọng chứ.
”