Quỷ Vương Tông là nguồn chiến lực lớn nhất của Lang Xuyên Quân, dưới trướng có hai trăm ngàn giáo chúng, ba trăm ngàn Hộ pháp Quỷ quân, và hàng chục ngàn huyết thú.
Quỷ Tu Môn chính là môn phái giỏi thao túng thần hồn đã đề cập trước đó, biến người sống thành xác sống để nô dịch.
Môn chủ Quỷ Tu Môn được gọi là Câu Hồn Chân Quân, có thể lập trận Ngũ Quỷ Đoạt Hồn, đến thần hồn của nửa bước thiên tôn cũng khó mà thoát khỏi tay ông ta.
Trong trận Sơn Hải Quan, A Lê chính là trúng trận Quỷ Thận Huyễn do Câu Hồn Chân Quân liên hợp với Can Diện La Sát bố trí, thần hồn bị thương tổn nên mới bị dẫn đi Âm Sơn.
Khiến người khác hận nhất là Ma Dục Cung, tất cả dục nô của Âm Sơn pháp mạch bất luận là diễm quỷ hay diễm nữ đều từ sự huấn luyện của Ma Dục Cung mà ra.
Quản lý Ma Dục Cung chính là nữ Sát Quân duy nhất trong Âm Sơn Thập Nhị Sát tên là Lạc Thuỷ Tiên tử.
Người này giỏi thao túng tình dục, bất luận nữ tử trinh liệt rơi vào tay ả, trong chớp mắt đều có thể biến thành dâm phụ vô liêm sỉ.
Ma Dục Cung ngoài việc cung cấp dục nô cho đệ tử Âm Sơn pháp mạch hưởng dụng, còn có cho riêng mình binh chủng đặc thù, trận Lục Dục Mê Ly Phương Hồn, điên đảo chúng sinh, mê hoặc tâm trí người khác.
Âm Sơn pháp mạch ngoại trừ ba loại tà môn ngoại đạo này, còn có vô số tà môn ngoại đạo vừa và nhỏ khác phụ thuộc vào nó, bao gồm cả những ẩn thế tông môn mà tôi tiêu diệt ở Thiên Trì, cũng đều âm thầm đi về Âm Sơn cả, tổng số cũng có hơn một trăm ngàn.
Còn có những tàn dư sát nghiệp nặng nề của Dã Tiên, ngoài trừ phần được Liễu Như Thì đưa đến Côn Lôn, phần còn lại đều gia nhập Âm Sơn pháp mạch, cải mệnh thành Quỷ Yêu, chịu sự bảo hộ của Lang Xuyên Quân.
Trừ những quân lực chịu sự chỉ huy trực tiếp của Lang Xuyên Quân được kể trên, Âm Sơn vẫn còn có hơn một trăm ngàn đệ tử đích hệ.
Những người tuy không hoàn toàn là môn hạ của Lang Xuyên Quân, nhưng một khi Ma đạo và Âm Sơn pháp mạch giao chiến, chúng cũng sẽ coi Ma đạo là kẻ thù không đội trời chung.
Sau khi nghe Khương Tuyết Dương giới thiệu qua, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng tôi cũng không khỏi mà há hốc mồm.
Thảo nào Mộ Dung Nguyên Duệ trước đó bảo rằng chút ít người của Ma đạo còn không đủ để Âm Sơn pháp mạch nhét kẽ răng nữa, chiến lực của Âm Sơn pháp mạch hiện tại đủ mạnh để cạnh tranh với Nhân, Tiên hai đạo, với tổng lực lượng dao động trong khoảng một triệu.
Không còn cách nào khác, từ cổ loạn thế xuất tà đạo, hiện Nhân gian đang gặp kiếp nạn, tốc độ bành trướng của đội quân tà đạo vượt xa những gì các giáo phái Đạo môn chính thống trên thiên hạ có thể đuổi kịp.
Hơn nữa Âm Sơn pháp mạch còn được mệnh danh là đạo thứ tư của Nhân gian, cũng không tham gia chinh phạt trong trận chiến Phong Thần, tiềm lực lại giàu có, không phải Ma đạo nghèo kiết xác ngay khi tái xuất có thể đặt lên bàn so sánh cùng được.
Có trách thì chỉ trách trong lịch sử Đạo môn không có bất kì hành động nào, một mực vẫn không xem Âm Sơn pháp mạch như một khối ung nhọt mà diệt trừ, giờ đây Âm Sơn pháp mạch được Thiên đạo tiếp tay giúp ứng kiếp xuất thế, ngặt nỗi bây giờ Nhân, Tiên hai đạo lại đang đi đến Đông Hải.
“Chỉ nghe Khương tướng giới thiệu mười người sau cùng trong Âm Sơn Thập Nhị Sát, sao lại không thấy đề cập đến hai vị đầu tiên vậy?” Một người tướng lĩnh âm linh dưới trướng Bạch Hà Sầu hỏi.
“Người đứng đầu trong Âm Sơn Thập Nhị Sát không ai biết tên, thậm chí Đạo tàng cũng từng nghi ngờ rằng liệu tên này có thực sự tồn tại không, trận chiến này cũng không chắc sẽ hiện thân.
Nếu mà hắn xuất thế, Ma đạo hi vong thắng rất mong manh, lực chiến người này vô hạn, gần bằng Thiên Tôn.
” Khương Tuyết Dương nói.
“Vậy còn Nhị Sát là ai?” Tôi hỏi.
“Nhị Sát này có liên quan đến A Lê.
” Khương Tuyết Dương nói.
“A Lê?”“Ừ.
Người này có tên Quỷ Tiễn Phùng Mông, là con cháu bộ tộc Phùng Mông được Âm Sơn Lão tổ từ một huyền quan thời hồng hoang nào đó đem đến Nhân gian.
Tôi nghi ngờ Lang Xuyên Quân đột kích Sơn Hải Quan và bắt A Lê đi, là để hiến dâng cho ông ấy hoặc nhận sự chỉ đạo từ ông ấy.
”Nghe Khương Tuyết Dương nói như thế, đã khiến tôi đột nhiên nhớ ra lai lịch của tộc Phùng Mông rồi.
Theo thần thoại dân gian mà nói, tổ tiên của tộc Phùng Mông, Phùng Mông, là hậu duệ của Hậu Nghệ, và còn học được chân truyền từ Hậu Nghệ.
Sau đó, tiễn của thầy và trò bắn cũng gần xuất sắc như nhau, người trong thiên hạ mỗi khi nhắc đến tiễn thuật cũng đều thích đem cặp thầy trò này ra để bàn luận cả.
Phùng Mông lòng dạ hẹp hòi và tính đố kỵ cao, không vui vì có một người thầy bản lĩnh tài giỏi hơn áp chế mình mà muốn một mình độc bá tiễn đàm.
Ông ta một mực muốn hãm hại Hậu Nghệ, khổ nỗi không có cơ hội ra tay.
Cho đến một lần, Hậu Nghệ một mình ra ngoài săn bắn, Phùng Mông ẩn nấp trong rừng bắn Hậu Nghệ bằng ám tiễn.
Mười mũi tên liên tiếp, Hậu Nghệ không chết.
Lúc đó, các mũi tên của Hậu Nghệ đều đã sử dụng hết, nhưng Phùng Môn vẫn còn một mũi tên.
Không ngờ mũi tên này ông ta bắn ra lại được Hậu Nghệ mở miệng cắn lấy, Phùng Mông sợ tái cả mặt, quỳ xuống van xin tha mạng.
Hậu Nghệ phút chốc mềm lòng và tha thứ cho Phùng Mông, nhưng Phùng Mông lại không biết hối cải, trong một lần đi săn, Phùng Mông đã lợi dụng sự sơ suất của Hậu Nghệ mà dùng gậy đánh chết ân sư của mình.