Thái Cổ Nguyệt Ma là một vị thần rất phức tạp, bà ấy sinh ra ở Thái Cổ Thần Giới, nhưng lại có thể chiếu sáng Thái Cổ Ma Giới.
Khi bà ấy chỉ chiếu rọi Thái Cổ Ma Giới, người ta gọi đó là nguyệt chi âm diện tức là vùng tối của mặt trăng Vì vậy, luôn có những tranh cãi xung quanh thần tính của Thái Cổ Nguyệt Ma, may rằng thời gian nguyệt chi âm diện của bà ấy không nhiều, mỗi tháng chỉ có một ngày, vì vậy mà bà ấy mới có chỗ đứng trong Thái Cổ Thần Giới và được tôn là Nguyệt Thần.
Nói đến đây, ngọn nguồn của mâu thuẫn giữa bộ tộc Đông Di và tộc Phùng Mông cũng lộ rõ trước mắt.
Trong khi tộc Đông Di được hưởng ánh sáng rực rỡ của Nguyệt Thần thì tộc Phùng Mông lại phải chịu sự ảnh hưởng của nguyệt chi âm diện.
Tộc Đông Di chỉ công nhận thần tính của Thái Cổ Nguyệt Ma, cho nên chắc chắn sẽ đuổi cùng giết tận tộc Phùng Mông.
Còn về việc vì sao Quỷ Tiễn Phùng Mông lại bắt A Lê đi, phải chờ tôi gặp lại A Lê mới có thể tìm ra đáp án chính xác.
Hiện tại quân binh của Ma đạo đã lên tới hơn mười hai vạn người, trong đó mười vạn đại quân do Thùy Họa thống lĩnh đang được thu vào trong Long Hồn Hạo Kỳ trên lưng cô ấy.
Thanh Khâu Hồ tộc giờ chỉ còn lại bốn ngàn quân, do Lưu Phong Vũ chỉ huy, đệ tử Âm nhân còn hơn một vạn, do vợ chồng Bạch Hà Sầu chỉ huy.
Ngọc Môn Quan là cứ điểm quan trọng của Trường Thành, bị khí số của Nhân tộc áp chế, Âm Sơn Pháp Mạch tuy là một mối họa, nhưng chỉ dựa vào đại quân để tấn công Vạn Lý Trường Thành là chuyện không thể nào, Ma đạo dựng trại đóng quân ở Ngọc Môn Quan rất an toàn.
Chỉnh đốn xong xuôi, trước khi xuất binh tôi bắt đầu điểm tướng, lần điểm tướng này đặc biệt nhắm đến đệ tử niết bàn Ma đạo được đưa ra từ thành Chết Oan.
Ngoài việc điểm tướng, tôi còn phải bái tướng nữa.
Quân binh mười vạn vong hồn, phân thành bốn quân đoàn Phong, Lâm, Hỏa, Sơn.
Mỗi một đội quân đều có một thủ lĩnh đứng đầu, vì nếu chỉ có một mình Thùy Họa thì sẽ khó mà kiểm soát được hết.
Đệ tử niết bàn của Ma đạo đa số đều là người đời sau, tuy nhiên trong đó cũng có một số người là nhân vật đời đầu của Ma đạo, bọn họ là nguyên lão ba ngàn năm của Ma đạo.
Thậm chí có một số người đã từng theo chân Hộ Pháp Thiên tôn Phá Quân lúc trước, đi theo chính Ma Đạo Tổ Sư.
Mặc dù đã ba ngàn năm trôi qua, bọn họ vẫn không hề thay đổi sơ tâm, chấp nhận chịu đựng sự hoang vắng lạnh lẽo của thành Chết Oan, lặng lẽ chờ đợi ngày Ma đạo hưng thịnh trở lại.
Bây giờ, khi Thùy Họa tới Âm Sơn, bọn họ cũng sẽ quay trở lại Ma đạo.
Khi các đệ tử niết bàn ở thành Chết Oan đang dàn trận, tất cả đệ tử của Ma đạo cung kính đứng dậy.
Tôi đứng trên đài bái tướng, nhìn vào ánh mắt của họ, những con người không biết đã phải chờ đợi bao lâu nay, đột nhiên khóe mắt tôi nhòe đi.
Nghiêm túc mà nói, niết bàn đệ tử không phải là vong hồn chân chính, bọn họ không phải người sống cũng chẳng phải người chết, tuy nhiên khi bọn họ phụng danh nghĩa Thần Chết và bị Thùy Họa thu phục, họ tự nhiên sẽ trở thành vong hồn, nếu không cũng sẽ không rời khỏi được thành Chết Oan.
Nói cách khác, từ khoảnh khắc họ bước ra khỏi thành Chết Oan, đồng nghĩa với việc họ sẽ không thể nhập luân hồi và đầu thai chuyển kiếp được nữa, nếu sống thì còn có thể tu Ma đạo, luyện thành âm thân, nhưng một khi chết sẽ tan biến thành tro bụi ngay lập tức.
Hơn nữa, sở dĩ đưa họ ra khỏi thành Chết Oan là vì cuộc chiến ở Âm Sơn, tình hình của Âm Sơn cũng đã được Khương Tuyết Dương truyền đến tận tai mỗi đệ tử Ma đạo rồi, thắng thua khó đoán, sống chết chẳng hay.
Tuy vậy tôi không hề nhìn ra một chút nghi hoặc nào từ ánh mắt của họ.
Tôi Tạ Lan, quê ở thôn Bạch Vụ, sinh ra trong một gia đình nông dân bình thường, vừa không có pháp truyền lục đạo cũng chẳng có công đức to lớn gì.
Nếu không phải có mệnh cách Thất Sát, tôi có tài cán gì mà đối mặt với họ chứ.
Không chỉ mỗi tôi cảm thấy hổ thẹn, đến Thùy Họa - người được phong là Tử Thần, giây phút đứng trước mặt họ cũng không tránh khỏi có chút căng thẳng, và còn có cả Khương Tuyết Dương nữa.
Tuy rằng chúng tôi là Ma đạo Sát Phá Lang của thế hệ này, nhưng đều không phải là do ba người ban đầu chuyển thế, mà là những sinh mạng hoàn toàn mới.
Tôi là người bất an nhất, trong khi Thùy Họa và Tuyết Dương còn có được kí ức của Phá Quân và Tham Lang, tôi lại không có gì cả ngoại trừ mệnh cách Thất Sát.
Người duy nhất giữ được bình tĩnh là Bạch Hà Sầu, lão là người có hy vọng trở thành chuyển thân của Tả Phụ Tham Quân Thiên tôn thứ sáu nhất, có được mệnh hồn giống như vậy.
Nhìn qua phía Bạch Hà Sầu, tôi phát hiện lão đang tiến về phía hàng ngũ của đệ tử niết bàn.
Nhìn thấy lão, đệ tử niết bàn lần lượt tách ra thành một con đường.
Bạch Hà Sầu cứ tiếp tục đi, cho đến khi gặp một người đàn ông mặc đạo bào màu trắng.
Người này mặt mũi khôi ngô, ngũ quan sắc nét, ánh mắt vừa có vẻ kỳ bí lại vừa lấp lánh.
Bạch Hà Sầu không hề nói gì, chỉ bước lên trước ôm lấy người đàn ông kia, sau đó kéo tay hắn đến trước đội quân.
Còn người đàn ông kia vẫn im lặng suốt cả quãng đường, không thể đoán ra cảm xúc của hắn.