Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 392 - Chương 392: Anh Hùng Ngày Trước (2).

Chương 392: Anh Hùng Ngày Trước (2).

Sau khi Bạch Hà Sầu đưa người kia lên đài bái tướng, Khương Tuyết Dương bèn hỏi lão: " Bạch Tham Quân, đây là ai vậy?" "Ngươi tự nói hay là để ta?" Bạch Hà Sầu không trực tiếp trả lời câu hỏi của Khương Tuyết Dương mà quay qua hỏi người kia.

"Giờ đã là một phế nhân rồi, có gì mà nói cơ chứ.

" Người đàn ông áo trắng đáp.

"Được, ngươi không nói thì để ta.

Đạo Tổ, Khương tướng, Lâm tướng quân, người này chính là Bạch Y Sát Thần của Ma đạo chúng ta!" Bốn chữ Bạch Y Sát Thần vừa nói ra, Cờ Chiêu Hồn trong huyền quan của tôi cũng bắt đầu bay lên phần phật.

Tiếp đó một âm thanh vọng ra từ cờ Cờ Chiêu Hồn: Bạch Y Sát Thần - Lâm Thanh Thủy, quy vị! Bấy lâu nay tôi cứ tưởng Cờ Chiêu Hồn chỉ có thể ghi lại ý chí anh hùng lúc Ma đạo tử trận, chưa từng nghĩ rằng lúc đệ tử niết bàn quay về Ma đạo một lần nữa, nó cũng sẽ có phản ứng.

Tình huống lúc này khiến tôi nhớ đến một câu thơ: Thử Khứ Tuyền Đài Chiêu Cựu Bộ.

Tinh Kỳ Thập Vạn Trảm Diêm La.

Tạm dịch :"Giờ tôi tới hoàng tuyền gọi các chiến hữu đã hy sinh.

Dẫn mười vạn anh linh đánh bại quân thù !"Trần Nghị - ba chương Mai Lĩnh.

Tôi đã được nghe Khương Tuyết Dương kể về chiến tích của Ma đạo Sát thần Lâm Thanh Thủy, lúc ông ấy tử trận, thi thể vẫn đứng thẳng tắp trong hàng ngũ, vì vậy mà đại quân của Tiên đạo đành phải đi đường vòng.

Bản thân tu vi của Lâm Thanh Thủy không quá xuất sắc, có thể trở thành Sát Thần đều nhờ vào ý chí ngoan cường không chịu thua của ông ấy, có thể nói ông ấy không chết thì Ma đạo không diệt.

Nhìn người anh hùng ngày trước mà lệ rơi đầy mặt.

Thời khắc này không chỉ mỗi mình tôi rơi lệ mà gần như tất cả đệ tử của Ma đạo đều đỏ hoe đôi mắt.

Người anh hùng ngày trước, chịu đựng nỗi cô đơn ở thành Chết Oan đằng đẵng ba ngàn năm, đến ngày Ma đạo quay trở lại, ông ấy lại vì Ma đạo mà xông pha chiến trường một lần nữa.

"Lâm Thanh Thủy, bái kiến Ma Đạo Tổ Sư.

" Lâm Thanh Thủy hành lễ với tôi.

Lễ này tôi không dám nhận, bèn khom người trước ông ấy.

Sau đó, Lâm Thanh Thủy quay người lại, hô lớn với những niết bàn đệ tử ở thành Chết Oan, những người đã đến nhân gian cùng ông ấy rằng: "Đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng!" Mười hai vạn quân đồng thanh hô lớn, thanh âm chấn động trời cao, sĩ khí của Ma đạo tăng lên ngút ngàn.

Sau đó, Lâm Thanh Thủy được tôi phong làm tướng quân của Tham Hỏa, quản lý đại quân vong hồn trong Hỏa Tự Hạo Kỳ của Thùy Họa.

Sau khi chọn ra Lâm Thanh Thủy, tôi nhờ Bạch Hà Sầu thay tôi chọn tướng.

Lão vừa đủ tư cách lại có kinh nghiệm, trừ lão ra, chúng tôi đều không dám đối mặt với những đệ tử niết bàn Ma đạo của Thành Chết Oan.

"Đạo Tổ, việc này cậu có tư cách hơn ta.

" Bạch Hà Sầu nói với tôi.

"Tôi sợ họ không phục.

" Tôi nói.

"Không có cậu thì không có Ma đạo của ngày hôm nay.

Nếu Ma đạo không có ngày hôm nay thì chúng ta cũng không thể hội ngộ như bây giờ.

" "Nhưng tôi không dám hứa hẹn điều gì cả.

" "Lúc chúng ta rời khỏi Hàn Hoang, cậu còn nhớ những lời mà lão nhân của Thanh Khâu Hồ tộc đã nói không? Đệ tử của Ma đạo không cần lời hứa, cái mà họ cần là giáo lý của Ma đạo.

" Nghe Bạch Hà Sầu nói vậy, trong lòng tôi dâng lên một cỗ hào khí.

Tôi bay lên không trung, chém ngang một tảng đá màu đen trên vách đá đối diện với Ngọc Môn Quan.

Tôi dùng kiếm gọt tảng đá thành hình tấm bia, sau đó khắc lên trên đó tám chữ: Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.

Đây là bia Thất sát, cũng chính là mặt thứ nhất của bia Thất Sát do chính tay tôi khắc nên.

Kho kinh đời sau đã dùng hẳn ba trang giấy để miêu tả về mặt bia Thất Sát này của tôi, rằng tấm bia này là tiền đề đưa Ma đạo vùng dậy, nó là một đóng góp to lớn đối với Ma đạo.

Thậm chí có thể nói rằng, chiến thắng của Ma đạo ở Âm Sơn là nhờ vào mặt này của bia Thất Sát.

Sau đó mặt thứ nhất của bia Thất Sát được Nhân tộc đặt trước Ngọc Môn Quan, hợp nhất với Vạn Lý Trường Thành.

Lúc đó, tôi đặt mặt thứ nhất của bia Thất Sát trước mười hai vạn đại quân Ma đạo, hô: "Ai cảm thấy đủ tư cách làm thống soái, hãy bước ra khỏi hàng.

" Có Lâm Thanh Thủy là tiền lệ, tôi biết rằng trong số những đệ tử niết bàn này chắc chắn còn có không ít những anh hùng ngày trước, hoặc sau này.

Lúc đầu mọi người còn im lặng, nhưng sau đó đã có ba người, hai nam một nữ bước ra khỏi hàng ngũ.

Người con trai đi cuối cùng tướng mạo vô cùng khôi ngô, cả người toát ra khí chất thư sinh, dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng.

Người con trai đó vừa bước ra, Khương Tuyết Dương đứng cạnh tôi đã thốt lên một câu: "Cậu là hậu nhân của Hách Liên Thiên tôn ư?" "Bẩm Khương tướng, tôi là đời con cháu của Hách Liên Thiên tôn, sinh thời đã tử trận ở Tam Miêu Cổ Địa cùng với chú tôi.

" Khi người đó nói ra bốn chữ Hách Liên Thiên tôn, đến Thùy Họa cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hách Liên Thiên tôn cả đời không cưới vợ, chỉ có một người cháu trai hầu hạ bên cạnh, sau khi chiến tuyến Miêu Cương được mở ra, cháu trai của ông ấy cũng cùng tham chiến và sau đó tử trận, từ đó dòng dõi Hách Liên cũng tuyệt hậu.

Không ngờ rằng người cháu trai của ông ấy lại có được một thân niết bàn, trước giờ vẫn luôn ở trong thành Chết Oan.

"Ngươi tên là gì?" Thùy Họa bước đến trước mặt hắn hỏi.

"Hách Liên Phong Hậu!"

Bình Luận (0)
Comment