Hách Liên Phong Hậu chỉ huy quân đoàn trong Lâm Tự Hạo Kỳ.
Một nam một nữ còn lại, người nữ là quỷ tiên có thể chất niết bàn, nguyên thân là một Ngân Hồ.
Gọi là quỷ tiên, nghĩa là Dã Tiên sau khi chết đã đắc đạo, nên hóa thành vong hồn con người.
Hồ yêu dịu dàng dễ thương, cho dù đã trở thành quỷ tiên thì vẫn vô cùng xinh đẹp, phong thái yểu điệu thướt tha, chỉ có điều trong vẻ đẹp đó còn có thêm vài phần sát khí.
Cô ấy giống như một đóa tường vy đỏ tươi màu máu nở rộ giữa cuộc tàn sát, trùng hợp đây cũng chính là biểu tượng huyết mạch của loài Ngân Hồ.
Đây là loài cáo có lông màu bạc.
Dưới Thiên đạo, hồ ly chia làm bốn chi, Thanh Khâu, Ngân Hồ, Cửu Vỹ và Hỏa Hồ.
Hồ Gia Tiên ở quan ngoại được thừa kế huyết mạch của Cửu Vỹ Hồ, trong đó còn pha trộn với tộc Hỏa Hồ thường thấy ở nhân gian, ở Hàn Hoang là tộc Thanh Khâu, riêng tộc Ngân Hồ từ sau cuộc chiến Phong Thần đã bị Nhân đạo diệt tộc.
Truyền thuyết kể rằng Ngân Hồ là tộc tàn độc nhất trong Hồ tộc, bọn họ khác với Thanh Khâu Hồ tộc được Ma Đạo Tổ Sư truyền cho đại đạo, tâm tính cũng giống với loài người.
Còn Ngân Hồ vẫn giữ trong mình sự hung hăng ngoan cố của hồ ly, bản năng này của chúng được gọi là sát quá.
Sát quá là một thuật ngữ của ngành sinh vật học.
Lấy việc giết gà làm ví dụ, hoàng bì tử trộm bao nhiêu gà liền giết bấy nhiêu con, nhưng những con hồ ly có bản năng sát quá không giống như vậy, chỉ cần chúng có thể giết được hết thì chúng sẽ không chừa đường sống cho bất kì con nào.
Sát quá, bản thân từ này vốn đã có vài phần ma tính.
Lúc trước khi Ma Đạo Tổ Sư pháp truyền lục đạo cũng đã rất đau đầu vì bản năng sát quá của tộc Ngân Hồ, không phải ngài không muốn giáo hóa, mà bởi vì rất khó để loại bỏ hoàn toàn ác tính của sát quá .
Cuối cùng, Phá Quân Hộ Pháp Thiên tôn nói một câu rằng, Thiên đạo bất nhân coi vạn vật như cỏ rác, bất sát bất túc dĩ chỉ sát, Ma đạo cần sát quá của Ngân Hồ.
Từ đó, Ma đạo chính thức tiếp nhận tộc Ngân Hồ.
Trong cuộc chiến Phong Thần, Ngân Hồ do Lưu Phong Thiên chỉ huy, hành vi sát quá vô cùng tàn nhẫn của chúng đã khiến đại quân của Nhân đạo bị tổn thất nghiêm trọng, không biết bao nhiêu đệ tử Nhân đạo đã tử trận dưới vuốt của Ngân Hồ.
Nhưng cũng chính vì sát nghiệt quá nặng, nên sau khi trận chiến phong thần kết thúc, tộc Ngân Hồ trở thành đối tượng hàng đầu bị Nhân đạo truy quét, toàn tộc bị xóa sổ, đến hồn phách cũng khó mà thoát ra được.
Ngân Hồ sống ở Đồ Sơn, Thanh Khâu Hồ tộc ở Thanh Khâu, cả hai nơi cách nhau rất xa, đến lúc Lưu Phong Thiên tôn đến nơi thì tộc Ngân Hồ đã bị diệt sạch.
Chuyện này đã trở thành nỗi ân hận lớn nhất của Lưu Phong Thiên tôn, ở Thanh Khâu Hồ tộc còn lưu lại bút lục của ngài ấy, trên đó viết: Vì sự ích kỷ của ta mà khiến tộc Ngân Hồ diệt vong, sau khi chết không còn mặt mũi nào đối diện với anh em của tộc Ngân Hồ nữa.
Vì vậy sau khi Ngân Hồ Quỷ tiên bước ra khỏi hàng, Lưu Phong Vũ còn bất ngờ hơn cả tôi.
"Ngươi là Ngân Hồ sao?" Lưu Phong Vũ hỏi.
"Ngân Hồ - Bạch Vô Nhai, ngài có phải là Thanh Khâu Hồ tộc không?" Ngân Hồ Quỷ tiên ngơ ngác nhìn Lưu Phong Vũ hỏi.
"Xin nhận một lạy của Lưu Phong Vũ, Lưu Phong Thiên tôn hổ thẹn với tộc Ngân Hồ.
" Nói xong Lưu Phong Vũ liền định hành lễ.
Bạch Vô Nhai vội đỡ hắn lên, nói: "Nếu không nhờ Đạo Tổ truyền pháp, Ngân Hồ nào có tư cách cùng Thanh Khâu Hồ tộc kề vai chiến đấu.
Kẻ diệt tộc ta là Nhân đạo, Ngân Hồ sống hay chết đều không hề oán trách, lại càng không hận Lưu Phong Thiên tôn.
" "Bạch Vô Nhai, Ngân Hồ hiện tại còn lại bao nhiêu Quỷ tiên?" Tôi hỏi.
"Bẩm Đạo Tổ, cả thành Chết Oan nay chỉ còn một mình Vô Nhai thôi.
" "Vậy vì sao ngươi không đi đầu thai?" "Sống làm người của Ma đạo, chết làm ma của Ma đạo! Cho dù bây giờ chỉ còn lại một mình Vô Nhai, thì Ngân Hồ vẫn luôn thuộc về Ma đạo.
" Cô ấy vừa nói dứt lời, cờ Chiêu Hồn trong huyền quan liền truyền tới một câu: Đệ tử Ma đạo Ngân Hồ quay trở về! Bạch Vô Nhai trở thành quân dưới trướng của Thùy Họa, chỉ huy quân đoàn của Phong Tự Hạo Kỳ.
Bốn mặt cờ nay đã chọn ra ba vị tướng chỉ huy, chỉ có Sơn Tự Hạo Kỳ là vẫn chưa chọn được ai.
Người đàn ông đứng trước mặt tôi nhìn có vẻ rất thận trọng, bất động như một ngọn núi, mang phong thái điềm tĩnh của một vị tướng quân.
Người này không phải là niết bàn đệ tử của Ma đạo mà chỉ là một vong hồn của người bình thường.
Tuy vậy, hồn niệm của ông ấy lại rất mạnh, thậm chí mạnh hơn nhiều so với hồn niệm của đệ tử niết bàn Ma đạo.
"Ông không phải đệ tử niết bàn của Ma đạo sao?" Tôi hỏi.
"Đạo Tổ quả thật tinh tường, tôi quả thật không phải là niết bàn đệ tử của Ma đạo, lúc sinh thời cũng không hề biết đến sự tồn tại của Ma đạo.
" "Vậy vì sao ông lại muốn gia nhập Ma đạo?" "Lần này Ma đạo trưng binh là vì trận chiến ở Âm Sơn, trước đây tôi cũng tử trận ở Âm Sơn, chiến hồn không diệt không nhập luân hồi.
" "Ông tên là gì?" Tôi hỏi.
"Chu Thế Hào.
" Tôi cảm thấy cái tên này nghe rất quen, hình như đã từng nghe thấy ở đâu rồi, nhìn thêm vài lần thì phát hiện ra bên hông ông ta có một thanh trường kiếm của võ đạo.
Tôi giật mình hỏi hắn: "Ông là người của võ đạo?" "Tại hạ chính là Nam Tống đệ nhất kiếm sư.
" Chu Thế Hào đáp lại.