Sau khi Thùy Họa xuất hiện, đại quân Ma đạo hò reo vui mừng, âm vang tận mây xanh.
Đám người Lâm Thanh Thủy tiếp nhận lời chúc mừng của Khương Tuyết Dương, chỉ có mỗi mình Thùy Họa không nhận, sau khi hiện thân thẳng thừng rời khỏi tầm mắt đại quân Ma đạo, bay lên đỉnh đồi.
Bay lên rồi, Thùy Họa rút thanh đao Trấn Yêu cắm lên mặt đất, khoanh chân ngồi xuống.
Thần sắc của cô ấy mang một nỗi bi thương sâu sắc khó tả, khiến đến lời nói an ủi tôi cũng không thốt ra được.
Thùy Họa trầm mặt ngồi rất lâu, rồi đột ngột đứng dậy hướng thanh đao lên trời, đọc ra một bài thơ dài: “Tiền Niên Phạt Nguyệt Chi, Thành Hạ Một Toàn Sư.
Phiền Hán Đoạn Tiêu Tức, Tử Sinh Trường Biệt Ly.
Vô Nhân Thu Phế Tướng, Quy Mã Thức Tàn Kì.
Dục Tế Nghi Quân Tại, Thiên Nhân Khóc Thử Thời.
”Bài thơ này do Trương Tích một người nhà Đường sáng tác, chính là thơ từ về chiến trận bi thương nhất được cổ nhân công nhận đến ngày hôm nay.
Dục Tế Nghi Quân Tại, Thiên Nhân Khóc Thử Thời.
Tạm dịch là "Muốn cúng tế người nhưng vẫn hy vọng người còn sống, thời khắc này chỉ có thể than khóc với đất trời.
"Tôi không cần hỏi có bao nhiêu đệ tử vong hồn của Ma đạo đã hy sinh tại hẻm núi Hắc Phong, chỉ dựa vào câu thơ của Thùy Họa đọc lên thì trong lòng đã có đáp án.
Mà khi cô ấy đọc ra câu thơ cuối, thì hai dòng lệ lặng lẽ tuôn trên má.
Thần minh sẽ không rơi lệ, nhưng thần minh của Ma đạo không nằm trong số đó, Tử Thần Ma đạo, biết đau buồn cũng biết rơi lệ.
Không nhẫn tâm nhìn chúng đệ tử vong hồn của Ma đạo hy sinh nơi chiến trường, bởi vì sau khi họ chết đi sẽ trực tiếp tiêu tán, ngay cả cờ chiêu hồn cũng không thu được ý chí anh linh của họ.
Thấy cô ấy khóc thương tâm đến thế, tôi tiến lại gần nhẹ nhàng ôm cô ấy từ phía sau.
“Tạ Lan, họ đều là những vong hồn mới thu nhận, vốn dĩ không có tư cách tham chiến, là em, miễn cưỡng triệu hồi bọn họ ra ngoài chiến đấu, là em hại chết bọn họ.
” Thùy Họa nghẹn ngào nói.
“Họ đều hy sinh vì Ma đạo, đây không phải lỗi của em.
” Tôi nói.
“Anh biết sau khi chết họ sẽ đi đâu không?”“Quỷ chết là tận diệt, bọn họ đã hồn bay phách tán rồi.
”“Không phải đâu, bọn họ đều được em hấp thu rồi, hiện giờ họ đều sống trong cơ thể của em!” Thùy Họa đẩy tôi ra, lớn tiếng nói.
“Cái gì cơ?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Không chỉ mỗi họ đâu, còn có quỷ quân của Âm Sơn Pháp Mạch.
Tạ Lan, em không muốn làm Tử Thần nữa.
”Nói xong lời ấy Thùy Họa đã không còn là tướng Phá Quân của Ma đạo, cũng không có nửa phần uy nghiêm của Tử Thần, hiện giờ cô ấy dường như đã quay về Hoàng Hà, biến thành thiếu nữ Lâm gia vốn đã chết trong oán niệm kia.
“Em có thể cảm nhận sự tồn tại của họ sao?” Tôi hỏi.
“Không thể, em chỉ có thể cảm nhận nỗi bi thương, một nỗi thống khổ vô tận.
”Lúc đó tôi và Thùy Họa đều không biết đến sự tồn tại của hồn năng, vì thế chúng tôi không rõ vì sao cô ấy lại thành thế này.
Thùy Họa nói, mới đầu cô ấy còn lo lắng bản thân không có cách nào phóng thích uy áp Tử Thần một cách hoàn chỉnh, thậm chí chuẩn bị tự tổn thương thần hồn.
Chính lúc này, những vong hồn đã chết đi kia dường như cảm nhận thấy điều đó, bắt đầu lần lượt hóa thành khí đen xuyên vào trong cơ thể cô ấy, từ đó về sau trong tim cô ấy có một nỗi bi thương vĩnh viễn không thể hóa giải được.
Rất lâu về sau tôi mới hiểu, bi ai là trách nhiệm nặng nề mà mỗi vị Tử Thần đều bắt buộc phải gánh chịu, tương tự cờ chiêu hồn bên trong huyền quan của tôi.
“Tạ Lan, chúng ta quay về thôi.
” Một lúc lâu sau, Thùy Họa đứng dậy rời khỏi vòng tay tôi.
“Được.
”Bước xuống đồi núi, Thùy Họa lại biến trở lại dáng vẻ lạnh lẽo của Tử Thần.
Không thể đến gần, không thể tiếp cận, cũng không thể vùi dập.
Chỉ cần Ma đạo còn có chiến tranh, thì Thùy Họa mãi mãi là tướng Phá Quân của Ma đạo, những yếu đuối mỏng manh thuộc về thiếu nữ nhà họ Lâm cũng vĩnh viễn sẽ không lộ diện trước mặt người khác.
Trong quân trướng không có bàn ghế hay giường kỷ, chỉ có một bộ da thu lót dưới đất để nghỉ ngơi.
Bây giờ cách bình minh vẫn còn sớm, tôi giúp cô ấy cởi bỏ bộ giáp xương cốt Hắc Kim, rồi chuẩn bị ra khỏi quân trướng đi đến chỗ đóng quân trực ban.
Chính vào lúc đó, Thùy Họa gọi tôi đứng lại.
Tôi vừa quay người, liền va phải lưỡi đao sắc bén lạnh lẽo.
“Chút xíu nữa lại quên mất một chuyện rất quan trọng.
” Thùy Họa lạnh lùng liếc tôi nói.
“Chuyện gì vậy?” Toàn thân tôi đổ mồ hôi như trút nước.
“Chuyện của Mộ Dung Nguyên Duệ, có phải anh nợ em một lời giải thích không.
”“Thùy Họa, anh và cô ấy hoàn toàn không có gì hết.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, cũng không thể có liên quan gì đến nhau được.
” Tôi nói.
Tuy rằng tôi thừa nhận rằng tôi có một tình cảm không thể xóa nhòa đối với Mộ Dung Nguyên Duệ, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ tôi tuyệt đối không có kết quả với cô ấy.
Sợi nhân duyên trên đá tam sinh không có tác dụng gì với thiên tôn, mà Mộ Dung Nguyên Duệ cách thiên tôn chỉ thiếu một bước nữa mà tôi cũng như vậy.
Chúng tôi hiện giờ vẫn chưa đạt đến cảnh giới có thể cắt đứt tơ tình, nhưng mà khi trở thành thiên tôn thì mọi chuyện sẽ khác.
Sức mạnh càng cường đại, sứ mệnh phải gánh vác lại càng nặng nề hơn.
“Đại chiến đang cận kề, em cũng không muốn vướng vào vấn đề rắc rối này với anh nữa.
Chẳng qua em muốn anh phải nhớ kỹ câu này, giữa em và Mộ Dung anh chỉ có thể chọn một người, có em thì không có cô ta.
” Thùy Họa đanh thép nói.
“Anh hiểu.
”