Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 433 - Chương 433: Nhất Kiếm Phong Hầu (1).

Chương 433: Nhất Kiếm Phong Hầu (1).

“Chúng tôi không phải người sống cũng chẳng phải kẻ đã chết, chúng tôi sẽ bị người sống hay kẻ chết lãng quên.

Chúng tôi quay về thế giới nơi đã từng từ biệt, nhưng lại vĩnh viễn không thể quay về những ngày tháng chúng tôi từng sinh sống, mãi mãi không cách nào quay về bên cạnh những người thân yêu của chúng tôi.

Chúng tôi tồn tại cũng như đang hứng chịu lời nguyền, bởi vì chúng tôi đã quên đi quá khứ, và bị quá khứ lãng quên.

"Đoạn chú ngữ mà Thùy Họa đọc đến từ Tử Thần của Thái Cổ Minh Giới, đoạn chú ngữ này đã làm sáng tỏ một cách hoàn hảo ý nghĩa tồn tại của vong hồn.

Dần theo lời chú ngữ mà cô ấy đọc ra, tất cả mọi người, trong thời khắc ấy bất luận là người sống hay vong hồn đều im lặng lắng nghe, tiếp đó một nỗi bi thương thống khổ đột nhiên tràn ngập trong tim của mỗi người.

Vong hồn là gì?Bọn họ lưu lạc tại nhân gian, địa phủ không thu nhận và họ cũng không thể trở về bên cạnh gia đình, chịu đựng bão táp lạnh lẽo đến tận khi bị mưa gió sấm sét thiêu rụi.

Cho dù họ đã trở thành đệ tử vong hồn của Ma đạo, ngưng tụ ra âm thân, nhưng có được âm thân lẽ nào sẽ được hồi sinh một cuộc đời mới sao?Không biết bao nhiêu vong hồn vì nghe thấy lời chú ngữ của Tử Thần mà đẫm lệ, nỗi bi ai xót xa của bọn họ bắt nguồn từ thương cảm sự tồn tại của bản thân, họ không biết chính mình vì điều gì mà tồn tại đến tận bây giờ.

Thần minh cao cao tại thượng, đứng ở phía trên quan sát chúng sinh.

Duy nhất chỉ có Tử Thần một mình bảo hộ Thái Cổ Minh Giới, lấy cô độc tử vong làm bạn đồng hành, chịu đựng nỗi bi ai dằn xé nặng nề nhất.

Tôi đứng phía sau Thùy Họa, nghe thấy cô ấy đọc chú ngữ của Tử Thần.

Trong lòng bất chợt thở một hơi dài, may mắn bên cạnh cô ấy đã có tôi bầu bạn, linh hồn của chúng tôi kề cận thân thiết, sẽ không để cô ấy sinh ra cảm giác cô độc kia.

“Ta chính là Tử Thần, nhân danh của ta, ban ân giải thoát!”Theo sau câu nói mà Thùy Họa đọc lên, nỗi bi ai của đệ tử vong hồn Ma đạo dần dần tan biến, tiếp đó một niềm tin vững vàng kiên định từ sâu trong linh hồn được sục sôi.

Niềm tin vững vàng bắt nguồn từ sự công nhận đối với thân phận của chính bản thân họ.

Sống thì ra sao, chết lại thế nào, đều không phải người mà ta tưởng nhớ, thế giới này vì ta mà tồn tại!Ý chí bốn vạn quân vong hồn điên cuồng ngưng tụ trên người Thùy Họa.

Đợi đến khi tất cả đệ tử vong hồn đều thoát khỏi cái bóng của bi thương, họ ngẩng cao đầu hiên ngang nhìn về phía trước, Thùy Họa đã tập hợp toàn bộ ý chí vong hồn thẳng tiến về hướng cầu Hắc Dực.

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều nín thở chờ đợi, căng thẳng tột cùng, chăm chú quan sát Thùy Họa tiến lên cầu bước đi đầu tiên.

Cầu Hắc Dực Sinh Tử do chính xương cốt vong hồn mà mấy con dơi hiến tế luyện thành, không nhận được sự công nhận của ý chí vong hồn, cầu sẽ gãy làm đôi, ngay lập tức nơi ấy sẽ biến thành tử lộ.

Không chỉ như thế, vong cốt hắc dực hóa thành thân cầu cũng sẽ nhào đến triển khai truy sát đệ tử Ma đạo.

Chiến lực của vong cốt hắc dực thậm chí có thể sánh ngang với nửa bước thiên tôn, nếu chúng ồ ạt vây công, Ma đạo chắc chắn sẽ tử thương nghiêm trọng.

Chỉ nghe một tiếng "cạch", đôi ủng vong cốt trên chân của Thùy Họa đạp lên cầu Hắc Dực Sinh Tử.

Thân cầu ầm vang lên một tiếng chấn động, tiếp đó dường như có hàng ngàn hàng vạn tiếng gào thét phẫn nộ của vong hồn, ý chí vong hồn trên cầu Hắc Dực đã bị kích hoạt rồi.

Thùy Họa nhảy lên một bước, đứng yên một chỗ bất động.

Thân ảnh không động đậy, nhưng long hồn hạo kỳ trên lưng lại liên tục xảy ra phản ứng dữ dội.

Sau một lúc, Thùy Họa tiến lên bước thứ hai.

Bước này đã càng dẫn phát âm thanh căm phẫn của vong hồn mạnh hơn so với trước, tốc độ chấn động của thân cầu càng kịch liệt, dường như muốn đứt lìa ngay tức khắc.

Nếu như cầu bị gãy, Thùy Họa sẽ rơi xuống vực sâu tử linh bên dưới, hứng chịu sát kiếp vô tận.

Bây giờ cô ấy cũng không thể quay đầu, nếu quay đầu cầu ắt sẽ gãy.

Thùy Họa tiếp tục tiến về phía trước, mỗi bước đều mang một quyết tâm chưa từng có, không hề ngừng nghỉ.

Cầu Hắc Dực Sinh Tử lay lắt bất ổn, giống như một con rồng đen tử linh hung hãn tà ác đang cố sức vùng vẫy giữa không trung, muốn đem Thùy Hòa đẩy xuống, hoặc tự cắt thân rồng.

Nhưng mà dù con rồng đen này có vùng vẫy đến đâu, bước chân của Thùy Họa vẫn vững vàng không loạn.

Từ từ đi xa về phía trước, ý chí vong hồn bị kích nộ triệt để, tảng đá ở hai bên sườn núi bị chấn động lần lượt rơi xuống ầm ầm, đến cuối cùng, cả oán khí dưới vực sâu tử linh cũng bị triệu hoán lên.

Cầu Hắc Dực Sinh Tử biến thành âm u kỳ dị, thân ảnh của Thùy Họa theo sự nhấp nhô của thân cầu cũng bị mây mù tử linh vây khốn.

Thời gian trôi qua rất lâu, một mảng tĩnh mịch bao trùm lấy đoàn quân Ma đạo, tất cả mọi người đều hồi hộp nín thở ngưng tụ thần thức quan sát cây cầu Hắc Dực Sinh Tử đang rung chuyển kịch liệt.

Gào!

Bình Luận (0)
Comment