Thích Long hiện thân, bay lượn xung quanh để bảo vệ tôi, yên lặng chờ đợi Thư Kiếm của Tạ Lưu Vân xuất hiện.
Song long cùng đối đầu với song kiếm.
Dược Long nuốt xuống Hùng Kiếm, nhưng sau đó nó đã bị sát cơ vô tận của Hùng Kiếm chém thành trăm mảnh.
Thích Long sau khi khóa lấy chân thân của Thư Kiếm thì há miệng nuốt luôn nó vào bụng.
Dù bản thân còn phải chống đỡ đòn tấn công từ kiếm khí của Hùng Kiếm, tôi vẫn cố hết sức để triệu hồi Thích Long trở về trước khi nó bị chém tan tành.
Kiếm khí thanh Hùng Kiếm của Tạ Lưu Vân mạnh mẽ vô cùng, sau khi phá tan cơ thể của Dược Long mà sát cơ vẫn không hề giảm sút, tôi nghiến răng đỡ lấy đòn tấn công của nó, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Tuy tình cảnh có vẻ thê thảm, nhưng tôi mới là người chiếm thế thượng phong, bởi vì hiện giờ Thư Kiếm của Tạ Lưu Vân đang ở trong tay tôi.
Nếu đang chiến đấu trên sa trường, tôi chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy, nhưng hiện giờ đang ở trong địa bàn của Ma đạo, từ lúc tôi và Tạ Lưu Vân bắt đầu giao chiến, Thùy Họa đã phi thân bay về phía tiễn lâu.
Có cô ấy áp trận, Tạ Lưu Vân nào dám nặng tay.
Sau khi lấy được Thư Kiếm của Tạ Lưu Vân, tôi cũng không muốn đấu đá với hắn nữa, bèn bay về phía tiễn lâu, để hắn một mình với đống lộn xộn trên không trung,"Tạ Lan, sao ngươi có thể vô liêm sỉ như vậy.
" Tạ Lưu Vân đuổi theo nói.
"Tạ Lưu Vân, cái nết này không phải là ta học được từ ngươi sao.
Nói đi, ngươi tìm ta có việc gì?" Tôi nói.
"Ngươi đưa Thư Kiếm cho ta trước được không?""Ồ, ngươi không nhắc làm ta suýt nữa cũng quên mất.
Phúc sinh vô lượng thiên tôn, cảm ơn quà gặp mặt của Tạ Lưu Vân đạo hữu.
""Vậy ta có thể dùng pháp khí và tiên đan linh dược để chuộc lại đồ không?" Tạ Lưu Vân cười khổ hỏi.
“Được thôi, để xem ngươi có dám cược lớn không.
"Ma đạo hiện giờ gần như chẳng còn lại gì, một năm vừa qua cũng không có thời gian để luyện đan dược và chế tạo pháp khí.
Tạ Lưu Vân rảnh rỗi không ở Tam Bảo Điện mà chạy đến đây gặp tôi, hẳn là đã chuẩn bị tinh thần để bị "chặt chém" rồi.
Sau khi lừa được Tạ Lưu Vân một vố, tôi đem trả Thư Kiếm cho hắn, sau đó bắt đầu vào chuyện chính.
Lúc đầu tôi cứ tưởng hắn muốn nhờ Ma đạo giúp đỡ đối phó với Tiên đạo, nghe rồi mới biết, hóa ra là muốn mời Ma đạo cùng nhau đi Quy Khư để giành lấy cơ duyên.
Nghe thấy yêu cầu này, tôi quả quyết từ chối, Ma đạo căn bản không thể đối đầu với lực lượng khổng lồ của hai đạo Nhân Tiên, nếu Ma đạo đến đó, ắt sẽ gặp phải muôn trùng khó khăn.
Cuộc chiến ở Âm Sơn đã khiến Ma đạo tổn thất nghiêm trọng, tôi không nỡ lòng khiến đệ tử Ma đạo phải đặt mình vào thế hiểm một lần nữa.
"Tạ Lan, cơ hội cho Ma đạo ở trong Quy Khư là rất lớn, ngươi thật sự nỡ từ bỏ sao?" Tạ Lưu Vân thuyết phục.
"Trận chiến ở Âm Sơn đã khiến Ma đạo tổn thất nặng nề, chỉ sợ rằng lực bất tòng tâm.
" Tôi nói.
"Ta biết người vẫn buồn lòng vì cái chết của Khương Tuyết Dương, nhưng ngươi phải nhớ rằng mình là Ma Đạo Tổ Sư.
Bản thân ngươi có thể trầm luân, nhưng ngươi định bắt cả Ma đạo trầm luân cùng ngươi đến khi kết thúc thời đại Mạt pháp hay sao? Nếu thực sự là như vậy, Ma đạo đến một tia hy vọng cũng chẳng còn nữa.
"Đạo lý mà hắn nói đâu phải tôi không biết, thời đại Mạt pháp sắp sửa đi đến hồi kết, nếu như Ma đạo không nắm bắt được cơ duyên, thì cho dù tôi và Thùy Họa trở thành Thiên tôn, Ma đạo cũng không có cơ hội để quay trở lại.
Hơn nữa trước khi ra đi, Khương Tuyết Dương đã căn dặn Bắc Minh Tú, rằng tôi tuyệt đối không được bỏ lỡ cơ duyên ở Quy Khư.
Nhưng với lực lượng ít ỏi hiện giờ của Ma đạo, cho dù có hạ quyết tâm đến Quy Khư tranh giành cơ duyên, chúng tôi biết lấy cái gì để đấu lại hai đạo Nhân Tiên.
Tạ Lưu Vân còn có thể nhượng bộ một chút, vậy còn Tiên đạo thì sao?Tôi không nghĩ rằng Mộ Dung Nguyên Duệ sẽ vì nhân duyên trên đá Tam Sinh mà nhường tôi một nước, nếu thực sự làm vậy, coi như cô ấy không xứng với cái danh chiến thần chi đạo.
Ngoài ra, việc Tạ Lưu Vân không kiêng nể mà đến đây tìm tôi, chứng tỏ rằng trong Quy Khư đã xuất hiện cửa ải khó mà vượt qua.
Từ Cổ Ma ở núi Không Minh, đến chiến loạn Dã Tiên ở quan ngoại và cuối cùng là Âm Sơn, Ma đạo liên tục phải đối đầu với vô số đại nạn, chưa từng gặp may một lần nào.
Không cần nghĩ cũng biết rằng thứ đang chờ đợi Ma đạo ở Quy Khư là một thử thách sinh tử khác.
Vì vậy, nếu không thể xác định được lợi ích cụ thể, tôi sẽ không đưa đệ tử Ma đạo vào nguy hiểm một lần nữa.
"Lưu Vân huynh, mời về cho.
" Tôi nói.
Thấy tôi cự tuyệt, Tạ Lưu Vân thở dài một hơi sau đó ngự kiếm rời đi.
Thùy Họa vẫn luôn đứng bên cạnh nghe chúng tôi trò chuyện.
Sau khi Tạ Lưu Vân rời đi, Thùy Họa đến và nói với tôi: "Trong Quy Khư có đảo Kim Ngao của Ma đạo.
""Anh biết.
""Vậy vì sao anh còn không đi?" Thùy Họa nghi ngờ hỏi.
"Anh phải chờ Mộ Dung Nguyên Duệ đến gặp anh.
" Tôi đáp.
"Vì sao phải đợi đến lúc cô ta đến?" Ngọn lửa trong mắt Thùy Họa bắt đầu bừng lên dữ dội.
"Ôi, thì anh phải để cô ấy thề rằng đảo Kim Ngao là của Ma đạo, nếu không chúng ta sao có thể đấu lại với Tiên đạo chứ.
"Khoảng thời gian tiếp theo, Ma đạo vừa ra sức chuẩn bị cho cuộc chiến, vừa chờ đợi sự xuất hiện của Mộ Dung Nguyên Duệ.
Nhìn thái độ của Tạ Lưu Vân, tôi dám chắc Mộ Dung Nguyên Duệ sẽ đến đây.