“Thạch đạo hữu nói không sai, Quy Khư đầy rẫy nguy hiểm trùng trùng, mà Ma đạo chỉ dẫn có bảy người đến đây, đúng là có chút qua quýt rồi.
” Động chủ động Hằng Sơn Trịnh Tử Chân nói.
“Cuộc chiến Âm Sơn vừa mới kết thúc, có lẽ đã hao tổn chiến lực mạnh nhất của Ma đạo.
” Động chủ núi Nga Mi Đường Lãm mỉm cười nói.
Kỳ thật cũng khó trách khi bọn họ buông lời xúc phạm với chúng tôi, mấy vị động chủ này đều là bậc thầy có tu vi ngàn năm của Nhân đạo, thực lực tu vi đều đạt ngưỡng đỉnh phong của cảnh giới nửa bước thiên tôn, cho dù có đối đầu với Tạ Lưu Vân cũng không hề thua kém.
Tạ Lưu Vân tuy rằng là thủ lĩnh Nhân đạo, nhưng chỉ là người cầm cờ, bởi vì tổ sư của Nhân đạo vốn không phải hắn.
Lý do hắn có thể đưa đám người này đến đây gặp tôi, cũng vì Nhân đạo đã đưa ra một bước nhượng bộ khá lớn, nên yêu cầu Ma đạo tôi phải có được lý do hoàn hảo hòng thuyết phục các động chủ.
Đáng tiếc tôi lười giải thích với bọn người này, cũng không thể đánh nhau với họ một trận đúng không?Ma đạo quả thực không có ai cả, đây là sự thật.
“Tạ Lưu Vân, mệnh bàn Sát Phá Lang đã bị phá hủy, Ma đạo chỉ còn lại đám kém cỏi này, căn bản không tăng chút phần thắng nào khi đối phó với Quy Khư, lời hứa của ông có chút càn quấy rồi đấy.
” Thấy tôi cuối cùng vẫn không đáp lại câu nào, nên Đồ Sơn công tử thủ lĩnh Tam Thập Lục Động Thiên cũng là động chủ động Thái Sơn quay người sang Tạ Lưu Vân nói.
Lời này vừa dứt, lập tức khiến Thùy Họa động sát cơ, Hồn Chi Bi Thương trực tiếp rút đao ra khỏi vỏ.
Đám người này nhắc đến việc mệnh bàn Sát Phá Lang bị phá hủy, tương ứng với việc nói tới sự hy sinh của Khương Tuyết Dương, đây chính là điều cấm kỵ.
Cái chết của Khương Tuyết Dương, đến cả Tạ Lưu Vân cũng không dám đề cập tới.
Tạ Lưu Vân nắm rõ chiến lực của chúng tôi, nếu không cũng không lãng phí tâm tư để mời Ma Đạo tôi vào Quy Khư.
Đáng tiếc trong mắt mấy kẻ thích xem thường người khác này, sự lợi hại nhất của Ma đạo vẫn là Sát Phá Lang tam phương tứ chính, mất đi Tham Lang sẽ khiến chúng tôi rơi vào hoàn cảnh tan đàn xẻ nghé.
“Lâm đạo hữu là có ý gì?” Đối diện với lưỡi đao của Thùy Họa, Đồ Sơn công tử không hề tỏ ra sợ sệt.
“Chiến đi.
” Thùy Họa lạnh giọng nói.
Lời khiêu chiến đầy tính thách thức của Thùy Họa vừa thốt lên, khiến Đồ Sơn công tử sa sầm cả mặt mày, hắn cảm thấy bản thân như bị sỉ nhục.
Thân làm động chủ của đệ nhất động trong Tam Thập Lục Động Thiên, xuyên suốt thời kỳ Mạt pháp thì chưa từng có bất kỳ ai dám trực diện khiêu chiến Đồ Sơn công tử.
Thùy Họa tuy gánh lấy mệnh cách Phá Quân, nhưng cô ấy vốn không phải Phá Quân chuyển thế.
Cả thiên hạ đã biết rõ điều này sau khi cô ấy được tôi phong làm Tử Thần, bởi vì nếu cô ấy là chuyển thế của Phá Quân, tuyệt đối không có khả năng phong thần thành công.
Nếu như Phá Quân hộ pháp thiên tôn đưa ra lời khiêu chiến Đồ Sơn công tử thì hắn sẽ không cảm thấy nhục nhã, do Phá Quân có đủ tư cách thách đấu với chư thần Phật tổ, nhưng Thùy Họa tuyệt đối không được làm vậy.
“Được thôi, vậy để ta lĩnh giáo một chút sức mạnh của Hoàng Hà Nương Nương.
” Đồ Sơn công tử chấp nhận lời thách đấu.
Hắn cố ý nhắc đến danh phận Hoàng Hà Nương Nương, hòng sỉ nhục Thùy Họa.
Thấy Đồ Sơn công tử đồng ý nhận lời quyết đấu thì ánh mắt Tạ Lưu Vân lóe lên, muốn ngăn cản hắn ta nhưng lại thôi.
Hắn đã tận mắt chứng kiến chiến lực hiện giờ của tôi, nhưng riêng về uy lực Tử Thần của Thùy Họa thì hắn chỉ mới nghe nói qua.
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, nên hắn cũng muốn lĩnh giáo chiến lực của Thùy Họa.
Với lại, nếu như không đánh nhau một trận, mấy tên động chủ của Nhân đạo chắc chắn không phục.
Chiến trường rất nhanh được bày ra trước mắt, bọn họ quyết đấu ngay trên mặt biển, Tử Thần Thùy Họa khiêu chiến động chủ Thái Sơn Đồ Sơn công tử.
Trận quyết đấu của cả hai, thu hút nhiều người vây quanh xem náo nhiệt.
Cá voi xanh khổng lồ chở đoàn binh Nhân đạo tiếp cận gần đó vài dặm, vô số chiến tướng đỉnh phong cũng ngự kiếm lên không trung, ngưng tụ thần niệm chăm chú quan sát.
Long quy của Thiên đạo cũng di chuyển về hướng này, cao thủ Tiên đạo từ từ phi lên cao theo dõi trận chiến.
Danh tiếng của một người rất quan trọng, danh xưng Tử Thần sớm đã truyền khắp đạo môn nhân gian, mà vị Đồ Sơn công tử này cũng là một trong những cao thủ chiến lực đỉnh phong nhất trong thời đại Mạt pháp.
Trong cuộc chiến nảy lửa ở Âm Sơn, bộ giáp xương cốt Hắc Kim của Thùy Họa đã bị đánh vỡ nát, Long Hồn Hạo Kỳ cũng giao lại cho Bắc Minh Tú, hôm nay cô ấy mặc một thân đạo bào màu đen tuyền rộng rãi.
Đạo bào rộng thùng thình, càng khiến thân hình người mặc thêm quyến rũ xinh đẹp.
Mái tóc trắng đung đưa theo gió, cầm chặt đao Trấn Yêu trong tay, Chi Hồn Bi Thương lập tức được phóng thích khuấy động cả mặt biển, lưỡi đao tỏa ra ánh sáng xanh, hòa vào màu xanh của nước biển.
Đồ Sơn công tử vốn đã có danh xưng công tử, tướng mạo bất lão cùng anh tuấn tiêu sái.
Chẳng qua Đồ Sơn công tử không giống vẻ háo sắc vô sỉ như đảo chủ Bồng Lai, trông hắn khá xa cách lạnh nhạt.
Cũng chính vì như thế, giành được sự ái mộ nồng nhiệt của nữ tu đạo môn, mị lực không hề thua kém Tạ Lưu Vân.
“Tạ Lan, chiến lực của Đồ Sơn công tử vốn không hề thua ta đâu đấy.
” Tạ Lưu Vân dùng thần niệm truyền âm cho tôi.
“Ừ.
”“Vậy sao nhìn ngươi lại chẳng có dáng vẻ lo lắng cho vợ mình gì hết thế?”“Ta chỉ lo lắng một việc.
”“Chuyện gì?”“Nếu Đồ Sơn công tử bỏ mạng tại đây, không biết khiến bao nhiêu tiên tử Nhân đạo đau lòng nữa.
”Mới đầu Tạ Lưu Vân không hề quan tâm đến lời này, nhưng rất nhanh hắn đã thông suốt một chuyện.
Sắc mặt dần dần trầm xuống.
Thùy Họa là Tử Thần, sở hữu thân thể bất tử, thoạt nhìn chỗ này không có hồn năng để tận dụng, nhưng mà Quy Khư lại là nơi tập trung thủy khí trong thiên hạ.
Nước thiên về âm tính, quỷ thuộc về âm khí.
Quy Khư nuốt chửng hải khí trong thiên hạ, trải qua bao nhiêu năm ròng rã không biết thôn tính bao nhiêu oán hồn vào sâu trong Quy Khư, bên dưới thủy khí thì thứ không thiếu nhất chính là hồn năng.
Nếu nhìn nhận từ phương diện này, Thùy Họa không thể bị giết chết, trừ phi có ai đó hủy diệt thần hồn của cô ấy.
Thùy Họa bất tử, một khi trận quyết đấu bắt đầu, thì kẻ mất mạng chỉ có thể là vị Đồ Sơn công tử lãnh đạm vô tình kia.