Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 471 - Chương 471: Đạp Lăng Nhi Lai (Lướt Sóng Tiến Lên) (1).

Chương 471: Đạp Lăng Nhi Lai (Lướt Sóng Tiến Lên) (1).

Tiên đạo, đóng quân trên lưng long quy, bên trong quân trướng của Mộ Dung Nguyên Duệ.

“Nguyên Duệ, kẻ thù truyền kiếp của con Lâm Thùy Họa đang quyết đấu với Đồ Sơn công tử mà con không định đi xem thử một chút sao?” Cung chủ Dao Trì hỏi.

“Không đi.

” Mộ Dung Nguyên Duệ cắn răng nói ra hai chữ.

“Đạo Chiến Thần của con, buộc phải biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.

”Cung chủ Dao Trì còn chưa nói hết câu, đã nghe một tiếng đùng, ly ngọc trong tay Mộ Dung Nguyên Duệ lập tức vỡ tan.

Cô ấy tất nhiên không cần đi quan sát, bởi vì cô ấy đã có kinh nghiệm đối đầu sức mạnh của Thùy Họa ở Uy Viễn đường tại Sơn Hải Quan.

Trước khi ngưng kết ra bộ pháp thân mới, sáng tạo ra đạo Chiến Thần hoàn chỉnh, Mộ Dung Nguyên Duệ tuyệt đối không muốn giao thủ lần thứ hai với Thùy Họa.

Nhưng rồi thoáng chốc cô ấy lại nhớ đến một chuyện, giữa lông mày bỗng hiện ra ý cười.

Phía đông mắt biển Quy Khư, đoàn người Ma đạo đứng trên mặt nước biển, Thùy Họa và Đồ Sơn công tử đứng đối diện với nhau.

Đại đạo mà Đồ Sơn công tử tu luyện có liên quan đến Tiên Thiên Ất Mộc, bởi vì ngũ hành núi Thái Sơn thiên về mộc.

Mắt hải Quy Khư dồi dào thủy khí, trong ngũ hành sinh khắc thủy sinh mộc, Đồ Sơn công tử có ưu thế về địa lý khi chiến đấu trên biển.

Đồ Sơn công tử không chỉ vận dụng Ất Mộc thần thông vô cùng nhuần nhuyễn, bản thân hắn còn sở hữu khí độ Huyền Đình Nhạc Trì.

Thân làm động chủ Thái Sơn, quanh năm suốt tháng hấp thụ khí thế của đạo ngũ nhạc, khiến hơi thở thần niệm của Đồ Sơn công tử dồi dào đạt đến mức thâm sâu khó lường.

Tựa như linh thạch trấn giữ nhà cửa lưu truyền trong dân gian, bất kể gió mưa bão bùng, vẫn bất động vững vàng như ngọn núi.

Thái Sơn Thạch chí cương chí dương, là khắc tinh của âm linh tà phái trong thiên hạ.

Thùy Họa chính là âm hồn đắc đạo, Đồ Sơn công tử cũng đồng thời chiếm được ưu thế vượt trội khi chiến đấu với Thùy Họa.

“Ta nhường cô ra tay trước.

” Đồ Sơn công tử bình tĩnh nói.

“Được, chiều lòng của ngươi.

”Nói xong, Thùy Họa cắm đao xuống dòng nước, bắt đầu điên cuồng gia tăng chiến ý.

Đồ Sơn công tử với tư cách động chủ Thái Sơn người có địa vị danh tiếng vang xa hàng ngàn năm nay, tự hắn có niềm kiêu hãnh của riêng mình.

Trong mắt hắn ta thì Thùy Họa chẳng qua may mắn được mệnh cách Phá Quân chọn trúng, về bản chất vẫn là Hoàng Hà Nương Nương đã chết oan dưới dòng sông lạnh lẽo.

Đáng tiếc là hắn nhất định sẽ phải trả giá đắt vì thói kiêu ngạo của mình, do hắn đã quên đi một việc.

Cho dù hắn đã tu hành suốt vạn năm nhưng chung quy vẫn chỉ là người trần mắt thịt, mà Thùy Họa đã sở hữu thần vị Tử Thần của Thái Cổ Minh Giới.

Có lẽ đối với thần minh chỉ là thoáng chốc nhưng đối với nhân gian lại không biết đã trôi qua bao nhiêu năm, trong mắt của Tử Thần từ Thái Cổ Minh Giới, chút kiêu ngạo hống hách này của hắn quả thật chẳng đáng một xu.

Muốn trách chỉ có thể trách những tư liệu về Tử Thần không được đề cập kỹ càng trong đạo tàng, nên Đồ Sơn công tử không nắm rõ thực lực của cô ấy.

Hơn nữa tình hình cụ thể của Ma đạo sau trận chiến với Âm Sơn vẫn chưa được truyền ra ngoài, đạo môn không hề biết tới việc Thùy Họa chỉ dùng một đao mà đã giết chết Quỷ Đế Tây Phương tiền nhiệm Vương chân nhân.

Chuyện này chính là nỗi sỉ nhục của Âm Ti, Âm Ti tự khắc sẽ không nói ra.

Nhìn Đồ Sơn công tử để Thùy Họa ra tay trước, sắc mặt của Tạ Lưu Vân càng thêm khó coi.

Dùng thần niệm truyền qua nói với tôi: “Tạ Lan, Đồ Sơn công tử không thể chết.

”“Ừm, vậy ngươi khuyên hắn đầu hàng nhận thua đi.

” Tôi bình tĩnh trả lời.

“Đồ Sơn công tử làm sao có thể chủ động nhận thua, ngài ấy là nhân vật lỗi lạc đứng đầu đạo môn suốt ngàn năm qua, động chủ danh chấn thiên hạ, thủ tọa Tam Thập Lục Động Thiên.

”“Ồ, vậy ý của ngươi là muốn Tử Thần của Thái Cổ Minh Giới phải cúi đầu trước một phàm nhân tầm thường sao?” Tôi nói.

“Tạ Lan, nếu vợ ngươi thật sự ra tay giết chết Đồ Sơn công tử, Ma đạo sợ rằng khó mà thành công vào được Quy Khư đấy.

” Tạ Lưu Vân dùng ngữ khí nghiêm nghị tựa hồ như muốn cảnh cáo.

“Lưu Vân huynh, ngươi hiểu sai một chuyện rồi, Ma đạo vào Quy Khư không cần nương tựa vào người khác.

Hợp tác cùng thắng lợi thì được, nhưng phải nhìn sắc mặt người khác để hành sự thì Ma đạo ta tuyệt đối sẽ không làm.

Muốn trách chỉ có thể trách họa từ miệng hắn mà ra, Đồ Sơn công tử vốn không nên nhắc đến cái chết của Khương Tuyết Dương.

”Sự hy sinh của Khương Tuyết Dương là điều cấm kỵ, người thông minh tuyệt nhiên sẽ không đề cập tới chuyện đau lòng đó trước mặt tôi và Thùy Họa.

Khi Tạ Lưu Vân đến Sơn Hải Quan tìm tôi không dám nhắc đến, kể cả lúc Mộ Dung Nguyên Duệ đến cũng không hề nói tới, chỉ mỗi chưởng giáo Toàn Chân giáo Vương Trùng đến tìm Khương Tuyết Dương, nhưng Vương Trùng có tư cách ấy.

Bất luận kẻ nào dám vũ nhục Khương Tuyết Dương trước mặt Thùy Họa, cô ấy đều thề quyết không tha thứ, và tôi cũng vậy.

Nghe tôi nói xong, Tạ Lưu Vân thở dài một hơi, không tiếp tục khuyên ngăn nữa.

Hắn lo lắng cho an nguy sống chết của Đồ Sơn công tử, nhưng mấy cao thủ đỉnh phong của Nhân đạo đi cùng hắn lại suy nghĩ khác.

Trong mắt bọn họ phần thắng của Đồ Sơn công tử là tuyệt đối, Thái Sơn Thạch can đảm dám đương đầu với chông gai, trấn áp tất cả âm linh tà phái trong thiên hạ.

“Chỉ mong Đồ Sơn công tử đừng làm hại đến tính mạng của cô ta, nếu không Ma đạo càng không có tư cách tiến vào Quy Khư rồi.

”“Nếu như Ám Ảnh Du Hiệp Bắc Minh Tú đến đây, có lẽ vẫn còn khả năng chiến đấu một trận với Đồ Sơn công tử, nền móng của Lâm Thùy Họa quá mức kém cỏi, thần vị Tử Thần chỉ có tác dụng với vong hồn, đâu có liên quan gì đến thể xác người sống.

”“Ma đạo liên tiếp giành được chiến thắng, khó tránh khỏi việc tự phụ kinh địch.

Nhưng quên mất mấy thứ không nhập đạo lưu như Âm Sơn Pháp Mạch, sao có thể đánh đồng với Nhân đạo ta?”Không phải toàn bộ đều là bọn kiến thức hạn hẹp ngu dốt, chẳng hạn những thủ lĩnh Nhân đạo từng chứng kiến cách Thùy Họa xuất thủ tại núi Không Minh.

Bình Luận (0)
Comment