Bọn họ im lặng đứng qua một bên, trên mặt hiện lên vài phần lo lắng.
Đối với trận quyết đấu giữa Đồ Sơn công tử và Thùy Họa thì phía Tiên đạo cũng phân thành hai luồng ý kiến trái chiều, Phá Quân và Cửu Thiên Huyền Nữ là kẻ thù truyền kiếp, Thùy Họa và Mộ Dung Nguyên Duệ lần lượt là Phá Quân hộ pháp thiên tôn và Cửu Thiên Huyền Nữ đời trước.
Nếu như bọn họ xem thường Thùy Họa, cũng đồng nghĩa đang hạ nhục Mộ Dung Nguyên Duệ.
Đương nhiên chỉ có số ít cho rằng Thùy Họa sẽ giành được chiến thắng, đại đa số mấy người ở đây đều mặc định Đồ Sơn công tử chắc chắn sẽ thắng.
Thùy Họa vẫn đang tích tụ chiến ý, mặt nước biển yên tĩnh không một gợn sóng, đao Hồn Chi Bi Thương cắm sâu xuống dưới nước không hề xảy ra bất kỳ điều khác thường nào, ai cũng không nghĩ thông cô ấy rốt cuộc đang hấp thụ cái gì.
Chỉ mỗi mình tôi biết, Thùy Họa đang hấp thụ hồn năng dưới mắt biển Quy Khư.
Nước biển trong thiên hạ chảy về Quy Khư, nước biển dạt dào, mỗi năm không biết đã có bao nhiêu vong hồn chôn thân dưới đáy biển.
Sau khi vong hồn chết, hồn năng tan biến cũng theo dòng thủy lưu đổ vào Quy Khư.
Lúc Thùy Họa vẫn còn sử dụng Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn Đao của Phá Quân Hộ pháp thiên tôn, cô ấy dựa vào Tiên Thiên Canh Kim để bạo phát chiến ý, từ lúc cô ấy lĩnh ngộ ra Hồn Chi Bi Thương của Tử Thần, đã từ bỏ Tiên Thiên Canh Kim, đổi thành hồn năng.
Mà Quy Khư, bề ngoài nhìn có vẻ như Đồ Sơn công tử chiếm thế thượng phong, thực tế lại là chiến trường trong tay Thùy Họa.
“Anh, chị dâu sẽ thắng chứ?” Phía Ma đạo chỉ mỗi mình A Lê lo lắng cho Thùy Họa, những người khác đều rõ năng lực của Thùy Họa rốt cuộc mạnh đến đâu.
“Chị dâu nhóc là đệ nhất thiên hạ.
” Tôi mỉm cười nói.
“Ha, vậy thì yên tâm rồi.
”A Lê thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua vẫn không buông bỏ Thượng Cổ Cốt Cung trong tay xuống.
Tạ Lưu Vân đã đánh giá thấp năng lực của Thùy Họa, cũng đồng thời quên mất A Lê.
Ma đạo tôi tuy đến ít người, không thể chống đỡ đại quân hai đạo Nhân Tiên, nhưng mà muốn lấy thủ cấp của mấy tướng lĩnh trong vạn quân lại là chuyện dễ như trở bàn tay.
Khi Thùy Họa vẫn còn đang hấp thụ hồn năng, thì Đồ Sơn công tử đã có chút mất kiên nhẫn.
“Cô vì sao còn chưa động thủ? Ta khuyên cô đừng tiếp tục lãng phí thêm thời gian nữa, sự kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn thôi đấy.
” Đồ Sơn công tử nói.
“Ngươi sai rồi, ngươi vốn chẳng còn thời gian để lãng phí, ngươi chỉ không biết chút thời gian còn lại của ngươi quý giá đến thế nào đâu.
” Thùy Họa lạnh lùng nói.
“Cô có ý gì?”“Bởi vì ngay thời khắc ta cắm đao xuống dòng nước, thời gian của ngươi đã chấm hết rồi.
”Vừa dứt lời, Thùy Họa rút đao ra lao về phía Đồ Sơn công tử.
Lúc này khoảng cách giữa cô ấy và Đồ Sơn công tử tầm năm mươi trượng, theo nhịp bước chân của cô ấy, mặt nước biển vốn lắng đọng bắt đầu rung chuyển.
Lúc đầu chỉ là những vòng gợn sóng lăn tăn, sau đó cột sóng dữ dội hơn, sóng mỗi lúc một cao hơn.
Thùy Họa lướt trên cơn sóng dữ, mặc kệ sóng vỗ bắn nước tung tóe, trên người ướt đẫm, đao cũng chưa rút ra khỏi mặt nước.
Theo đà sóng vỗ ngày một cao hơn, Đồ Sơn công tử cảm nhận thấy một luồng sát khí nặng nề đang ép sát trước mặt hắn.
Cuối cùng hắn không cách nào duy trì được dáng vẻ lãnh đạm bình thản, bắt đầu niệm chú thi triển pháp thuật.
“Trùng Hoa Như Cái, Hộ Ngã Chân Hình.
Xuân Ý Anh Nhiên, Ất Mộc Sát Cơ!”Mượn lực đẩy của quý thủy, Đồ Sơn công tử triệu tập hàng ngàn hình ảnh của cánh rừng rậm rạp, dùng nó ngăn cản sát cơ và sát khí đang hừng hực xông tới theo những cơn sóng.
Đám rừng vừa xuất hiện, ngưng tụ khí tức nồng nặc màu xanh lục bao trọn người hắn, lá rơi hoa bay lập lòe sắc xanh.
Trong đám rừng không chỉ ẩn chứa sức sống mãnh liệt từ sự sinh trưởng của vạn vật, còn bao hàm sát cơ vô hạn từ vạn vật sinh sôi trồi lên từ dưới lòng đất.
Đợi Thùy Họa càng lúc càng tiến lại gần, khóm lá hoa đang bay loạn xạ đều hóa thành vũ khí tấn công Thùy Họa.
Tuy nhiên đám hoa lá kia không chịu đựng nổi tử khí nồng hậu của Thùy Họa, rất nhanh đã bị rút cạn sinh cơ trở nên khô héo vàng úa, những phiến lá dần dần tan biến hóa thành cát bụi.
Đợi khi cô ấy tiến vào khu rừng, những bóng cây xanh ngát tươi tốt tràn đầy sinh cơ tựa như bất ngờ bị gió bắc tra tấn, lá rụng cành cây xơ xác chầm chậm rơi xuống, khu rừng rậm sừng sững trước mắt vậy mà chỉ thoáng chốc bị thổi bay.
Tử Thần giá lâm, tựa như khí hàn băng giá rét thôn tính vạn vật.
Đến tôi cũng không thể ngờ, hấp thụ hồn năng của Quy Khư, uy lực Tử Thần của Thùy Họa lại có tốc độ tăng cường mạnh mẽ đến vậy.
Ánh mắt Tạ Lưu Vân oán trách liếc tôi một cái, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.
Mắt thấy khu rừng không thể ngăn được Thùy Họa, Đồ Sơn công tử vội vàng lấy ra một lệnh bài to bằng bàn tay, phía trên có khắc năm chữ Thái Sơn Thạch Cảm Đương.
“Ta phụng lệnh của Đông Nhạc Đại Đế trấn áp tà phái, cấp cấp như luật lệnh, Sắc Sắc Sắc!”Theo lời chú ngữ mà Đồ Sơn công tử đọc lên, xung quanh hắn xuất hiện hư ảnh của một đỉnh núi, chính là chư đỉnh Đông Nhạc Thái Sơn.
Thùy Họa một đường lội sóng vượt lên, sau khi cánh rừng bị đẩy lùi lại tiếp tục đón một ngọn núi giáng xuống.
Cô ấy có thể mượn tử khí của Tử Thần hóa giải khí tức pháp trận cánh rừng tạo ra từ Tiên Thiên Ất Mộc, nhưng không thể lay chuyển sức mạnh của Đông Nhạc Thái Sơn bằng cơ thể mình.
Thái Sơn vững vàng bất động, chí cương chí dương, có thể trấn áp tất cả âm linh tà phái trong nhân gian.
Thế núi vừa xuất hiện, Thùy Họa bước từng bước lội sóng tiến lên thì buộc phải đột ngột dừng lại.
Không thể làm gì khác, chỉ đành rút đao.