Ngự không tiêu hao rất nhiều thần niệm và chân khí, trong vòng ngàn dặm xung quanh mắt biển lại không có hòn đảo nào để dừng chân, nên chúng tôi đành phải tạm thời rời khỏi đây để tìm một hòn đảo nghỉ ngơi.
Hòn đảo này không quá lớn, nhưng phong cảnh ở đây lại đẹp đến choáng ngợp.
Vẫn chưa vào Quy Khư thì đã bị Lữ Thuần Dương làm mất cả hứng, nên chúng tôi quyết định ở lại trên đảo thêm vài ngày.
Biển trời xanh trong như hòa làm một, khiến người ta sảng khoái hơn nhiều, nỗi buồn chất chứa do cái chết của Khương Tuyết Dương cũng vì vậy mà nguôi ngoai đi ít nhiều.
Lúc Lữ Thuần Dương chuẩn bị phá hủy huyền quan của tôi, điều khiến tôi lo lắng nhất chính là Khương Tuyết Dương.
Bởi vì mảnh vỡ thần niệm của cô ấy vẫn còn ở trong huyền quan của tôi, nếu như huyền quan bị hủy, cô ấy cũng sẽ không còn cơ hội sống lại nữa.
Dù vậy, tôi vẫn không có đủ can đảm để vào trong huyền quan nhìn cô ấy.
Ánh chiều tà chiếu xuống, mặt biển lung linh ánh vàng, hơi nóng từ nước bốc lên tạo thành yên hà dày đặc, gió biển hiu hiu, từng cơn sóng biển vỗ vào những tảng đá ngầm.
A Lê ngồi trên lưng Ngạo Phong, cả hai cùng nhau đạp gió rẽ sóng trên mặt biển, còn hai tên điên Bạch Vô Nhai và Lâm Thanh Thủy lại đang ở một góc đàm luận về nghĩa lý sâu xa của sát đạo.
Tôi và Thùy Họa thong thả bước đi, tốc độ càng lúc càng chậm, chúng tôi không hẹn trước mà đồng thời dừng lại và ôm hôn nhau.
Không có chiếc áo giáp Hắc Kim ngăn cách, tôi có thể trực tiếp ôm lấy vòng eo nhỏ mềm mại của Thùy Họa, cảm nhận sự dịu dàng đã lâu không thấy được.
Thân thể của Tử Thần không chỉ cho Thùy Họa khuôn mặt của Tử Thần mà còn khiến cơ thể của cô ấy ngày càng quyến rũ động lòng người hơn.
Từ sau khi cô ấy ngưng kết được thân thể của Tử Thần, tôi vẫn chưa có cơ hội cởi giáp cho cô ấy, nhưng vào khoảnh khắc này, phía sau tảng đá ngầm, cuối cùng tôi đã có thể ôm cô ấy vào lòng rồi.
Làn da mịn màng trắng như sứ, chạm vào mát lạnh như băng.
Khi nhiệt độ của lòng bàn tay tôi lướt qua làn da của cô ấy, cảm xúc cũng dần nảy sinh trong lòng.
Đạo tâm có thể giúp tôi kìm nén nhu cầu sinh lý, nhưng cảm xúc của tình yêu thì không thể nào dập tắt được.
Tình yêu không chỉ là nhận thức về tinh thần, mà còn là khao khát về thể xác.
Đáng tiếc hòn đảo này thật sự quá nhỏ, vừa mới bắt đầu tôi liền cảm nhận được hơi thở thần niệm của Kiêm Hà, sau đó nhìn thấy cô ấy một mình đi chân trần trên bờ biển.
Chiếc đạo bào rộng màu đen phất phơ trước gió, bóng hình ung dung tự tại lại phảng phất nét cô đơn.
Nhìn thấy Kiêm Hà, Thùy Họa mặc lại quần áo, nói với tôi: "Đi dạo cùng cô ấy đi.
""Em không ghen sao?" Tôi hỏi.
"Dù sao đó cũng là người phụ nữ của anh, hơn nữa Tuyết Dương còn đang ở trong huyền quan của anh, chúng ta cũng đâu thể làm gì được.
"Thùy Họa hiếm khi thoải mái như vậy, điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng hài lòng.
Thấy tôi một mình tiến đến, trong mắt Kiêm Hà ngoại trừ kinh ngạc còn có mấy phần cảnh giác, liên tục nhìn trước ngó sau.
"Nhìn gì vậy?" Tôi hỏi.
"Chị Thùy Họa đâu rồi?" Kiêm Hà hỏi tôi.
"Cô ấy bảo anh đến đây với em.
""Anh nói thật không?""Thật.
""Đây không phải là một cái bẫy đó chứ?"Nhìn dáng vẻ ngờ vực của Kiêm Hà, tôi thấy cô ấy vừa đáng thương lại vừa buồn cười, nhịn không được mà nhéo má cô ấy.
Cô ấy thấy tôi dám có hành động thân mật như vậy mới dám chắc chắn đây không phải là một cái bẫy.
Ngay lập tức cô ấy liền nhảy lên và quấn chân quanh eo tôi, sau đó dùng sức hôn lấy hôn để lên môi tôi.
Huyết mạch của Huyễn Ma không giỏi khống chế dục vọng, lúc động tình sẽ giống với Kiếm Ma của tôi, đã xuất chiêu thì khó mà thu lại.
Lúc cô ấy đang ôm hôn tôi mãnh liệt thì nghe thấy tiếng khụ khụ của Thùy Họa.
"Các người không cần mặt mũi nhưng ta cần thể diện, cách đây ba mươi dặm có một hòn đảo, muốn làm gì thì qua bên kia.
" Thùy Họa chỉ tay về phía bắc nói.
Nghe lời Thùy Họa, Kiêm Hà liền cảm ơn cô ấy rồi kéo tôi bay về phía bắc.
Vừa đáp xuống, Kiêm Hà liền lao vào tôi như một con thú hoang.
Ngày thứ hai, chúng tôi chính thức lên đường tới Quy Khư.
Điều khiến tôi không ngờ là quân binh của hai đạo Nhân Tiên vẫn án binh bất động, như thể đang chờ đợi chúng tôi vậy.
Chúng tôi vừa mới xuất hiện, Mộ Dung Nguyên Duệ liền sai ngọc nữ đến tiếp đón chúng tôi.
Trong trại của Mộ Dung Nguyên Duệ chỉ có hai người là cô ấy và Dao Trì Cung Chủ, thấy vậy tôi bèn bảo Kiêm Hà, A Lê ở bên ngoài, còn tôi và Thùy Họa vào trong lều.
Mới mấy ngày không gặp, vết thương của Mộ Dung Nguyên Duệ đã hoàn toàn hồi phục, sắc mặt cũng rất tốt.
Trên người cô ấy khoác một bộ giáp màu trắng bạc, thể hiện khí chất oai hùng của bậc nữ tử.
"Tạ Lan, xem ra Ma đạo các ngươi vốn không quan tâm đến đảo Kim Ngao nhiều như ta tưởng.
" Mộ Dung Nguyên Duệ không hề khách khí mà gọi thẳng tên tôi.
"Ta cũng không ngờ các ngươi vẫn luôn đợi chúng ta.
Không biết Mộ Dung tiên tử tìm ta có việc gì?" Tôi nói.
"Đợi Tạ Lưu Vân đến rồi hẵng nói.
"Nói chưa dứt câu thì thấy Tạ Lưu Vân và Trương Chi Viễn bước vào trong trại.
Tôi và hắn ta nhìn nhau với vẻ mặt khó xử.
Nhưng dù sao hắn cũng là một kẻ lanh lợi, liền chủ động chào hỏi tôi: "Phúc sinh vô lượng thiên tôn, Tạ Lưu Vân bái kiến Đạo Tổ.
"Hai chữ Đạo Tổ này nghe thật xa lạ, trong lòng tôi chỉ biết thở dài, sợ rằng ngày tháng sau này sẽ không thể thân thuộc với hắn như trước nữa.