Thùy Họa không có yêu cầu gì với vũ khí, vốn dĩ Đao Trấn Yêu sau khi được hồn năng tôi luyện đã rất thần kỳ rồi, cho dù có lật tung đạo môn cũng khó mà tìm được một cây đao thích hợp với cô ấy hơn Hồn Chi Bi Thương.
Tương tự với cây cung của A Lê, Thượng Cổ Cốt Cung đã hao tổn hết tâm huyết cả đời của Phùng Mông.
Nhưng bình thường A Lê ra ngoài đem theo khá ít mũi tên, nên cuối cùng đã chọn mấy cây Tiên Vũ Khinh Linh Tiễn bỏ vào ống tên Hư Không sau lưng.
"Ống tên của ngươi có thể chứa bao nhiêu mũi tên?" Mộ Dung Nguyên Duệ tò mò hỏi.
"Ống tên này là sư phụ tế luyện cho tôi, nó có thể chứa tới tám trăm mũi tên.
” "Quy Khư vô cùng nguy hiểm, lần này đi không biết khi nào mới trở về được, từng này mũi tên e là không đủ dùng.
Ta tặng ngươi thêm một ống tên dự phòng nữa, ngươi lấy hết chỗ Tiên Vũ Khinh Linh Tiễn này đi.
"Nói xong, Mộ Dung Nguyên Duệ cho gọi ngọc nữ, đem đến một ống tên phát ra ánh sáng rực rỡ.
"Ống tên Bách Chiến Động Hư này là của Huyền Nữ Chiến Thần năm đó dùng lúc còn là thống lĩnh, có thể đựng được năm vạn mũi tên, thật là hời cho ngươi quá rồi.
" Ngọc nữ đưa ống tên cho A Lê với vẻ mặt không tình nguyện.
Cửu Thiên Huyền Nữ được mệnh danh là Chiến Thần, thông thạo mười tám loại binh khí dẫn binh đánh trận, kỹ năng bắn cung cũng là có một không hai trong thiên hạ .
Nhưng kể từ sau khi trở thành Chiến Thần chi đạo, bà ấy chỉ dùng pháp kiếm, không còn động tới những binh khí này nữa.
Chiến Thần chi đạo là căn nguyên để điều khiển tiên thiên ngũ hành, chỉ có pháp kiếm mới có thể tự do kiểm soát nó.
A Lê vô cùng thích thú, cầm lấy ống tên Bách Chiến Động Hư và bắt đầu bỏ tên vào, cho đến khi ống tên đựng đầy năm vạn mũi tên cô bé mới nhớ ra phải cảm ơn Mộ Dung Nguyên Duệ.
"Cảm ơn Mộ Dung tiên tử.
" A Lê cúi người nói.
"Không cần cảm ơn ta, chỉ mong ngày nào đó khi ngươi dùng tên này giết đệ tử của Tiên đạo ta, có thể niệm chút tình nghĩa là được rồi.
" Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
A Lê nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi đem ống tên Bách Chiến Động Hư trả lại cho ngọc nữ.
"Sao vậy?" Ngọc nữ hỏi.
"Chúng ta không phải là người cùng chí hướng, nếu có một ngày Tiên đạo và Ma đạo phải đối đầu với nhau, A Lê tuyệt đối sẽ không nương tay đâu.
" A Lê nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
"A Lê, cứ nhận lấy đi, đừng phụ lòng tốt của Mộ Dung Nguyên Duệ.
" Thùy Họa nói.
"Nhưng mà…""Không cần nghĩ nhiều như vậy, những thứ này đều là chuẩn bị để đến Quy Khư.
Nếu ngày khác phải đối đầu với Tiên đạo, chúng ta sẽ không dùng một món binh khí nào của họ.
" Thùy Họa nói.
"Được.
" A Lê đáp.
Nếu như ngày đó đến, đệ tử Ma đạo đương nhiên sẽ không dùng những vật dụng mà Tiên đạo đã tặng.
Nhưng hiện tại thì không hề gì, Quy Khư bốn bề nguy hiểm, sống chết khó lường, chuẩn bị đầy đủ vẫn tốt hơn.
Sau đó, Lâm Thanh Thủy chọn cho mình hai thanh kiếm đạo sát kiếm, gọi là Sát Thần, kiếm của ông ấy bị mòn nhanh nhất.
Cây kiếm đang cầm trong tay là binh khí được chế tạo ở Thành Chết Oan, sau khi kết thúc cuộc chiến Âm Sơn, nó đã bị hư hỏng nặng nề, đây vừa hay là cơ hội để thay cái mới.
Giống với Thanh Khâu Hồ tộc, Bạch Vô Nhai cũng không cần đổi binh khí mới, vì loan đao của cô ấy do nội đan hóa thành.
Tiên đạo đương nhiên sẽ không thể nào tặng thần binh chí bảo cho chúng tôi, những binh khí khác thì lại không vừa mắt Bạch Vô Nhai.
Hắc kiếm của Kiêm Hà cũng không đổi, đây là thanh kiếm do Khương Tuyết Dương làm riêng cho cô ấy, hơn nữa Ma Kiếm thiên về tấn công bằng hình kiếm khí, không cần thiết đánh cận chiến.
Ngạo Phong không cần binh khí nên cũng không chọn.
Về phần tôi, Vấn Thiên Kiếm vốn là vật chí bảo của Côn Lôn, tự nhiên cũng không cần thay mới.
Sau khi lựa chọn xong vũ khí và trang bị, đại quân Tiên đạo cũng đã sẵn sàng tiến vào Quy Khư.
Dưới sự chỉ huy của Tạ Lưu Vân, hai mươi vạn đại quân của Nhân đạo đã dẫn đầu đi vào Quy Khư, chỉ còn chờ mỗi Tiên đạo và Ma đạo.
Sau đó, Thùy Họa cũng đi vào cùng với các cao thủ và đại quân của Tiên đạo, cuối cùng chỉ còn lại tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ ở lại trên mắt biển.
Cô ấy giữ tôi lại vì có chuyện muốn nói, và tôi cũng vậy.
Chúng tôi đều có chung một linh cảm, Quy Khư sẽ là điểm kết thúc của thời đại Mạt pháp.
Sau khi chúng tôi ra khỏi Quy Khư, thời đại Mạt pháp cũng sẽ chấm dứt.
Mộ Dung Nguyên Duệ và tôi đều chỉ cách vị trí Thiên tôn một khoảng rất nhỏ nữa thôi.
Còn nhớ hồi ở Bồng Lai Tiên đảo, cô ấy từng nói rằng ngày cởi chiếc mặt nạ này xuống sẽ đích thân kết liễu tôi, bây giờ e rằng không cần chờ đến lúc ra khỏi Quy Khư cô ấy đã có thể cởi mặt nạ xuống rồi.
Vì tôi mà khuôn mặt phía dưới chiếc mặt nạ đã bị thương tích nghiêm trọng, tôi thật lòng hy vọng cô ấy có thể sớm khôi phục lại dáng vẻ Cô Xạ tiên tử năm xưa.
Lặng nhìn nhau một hồi, tôi lên tiếng trước: "Cảm ơn cô đã cứu tôi.
""Không cần cảm ơn, Lữ Thuần Dương giết ngươi sẽ ảnh hưởng đến chiến thần chi đạo của ta, cứu ngươi cũng chỉ là vì bản thân ta mà thôi.
" Mộ Dung Nguyên Duệ đáp.
"Sau khi ra khỏi Quy Khư, ta sẽ không ràng buộc đạo tâm của cô nữa.
" Tôi nói.
"Từ ngày đi cùng ngươi đến Đá Tam Sinh ở Âm ty, ta luôn tự hỏi vì sao trên Đá Tam Sinh lại có đường nhân duyên của chúng ta.
Đến sau này cuối cùng ta cũng hiểu ra vì sao rồi.
""Vì sao?""Đường nhân duyên đó trên Đá Tam Sinh vốn không phải là ý trời, mà là do có người cố ý khắc lên, nếu không hai người chúng ta đến cơ hội gặp nhau thôi cũng không có.
""Vậy ai là người khắc lên đó?""Chính là chủ nhân của Lục Đạo Luân Hồi Kiếm - Cửu U Nữ Đế, chỉ có bà ấy mới đủ khả năng can thiệp vào nhân duyên luân hồi mà thôi.
""Vì sao bà ta phải làm vậy?""Bởi vì ngươi là Ma Đạo Tổ Sư, mà ta cũng sắp trở thành Tổ Sư mới của Tiên đạo!"