Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 483 - Chương 483: Mộ Dung Ôn Nhu (1).

Chương 483: Mộ Dung Ôn Nhu (1).

Mộ Dung Nguyên Duệ nói, Ma đạo muốn tái xuất tất nhiên cần phải lấy Hàn Hoang làm nền móng vững chắc, trận chiến với Dã Tiên là kiếp số không thể tránh khỏi.

Dã Tiên là chư hầu lệ thuộc vào Tiên đạo, Nữ Oa chẳng qua chỉ là kẻ ngáng chân phá rối mà thôi.

Khi Ma đạo công phá Dã Tiên, Tiên đạo đã có lý do chính đáng để xuất binh rồi, mà vào thời điểm đó Nhân đạo cũng không thể đoạn tuyệt với Tiên đạo vì Ma đạo được.

Còn về nguyên nhân Nữ Đế muốn bảo vệ Ma đạo, là chuyện rõ như ban ngày rồi.

Có lẽ vì niệm tình xưa với Ma Đạo Tổ Sư, cũng có lẽ sự tồn tại của Ma đạo càng phù hợp với lợi ích của Âm Ti.

Cửu U Nữ Đế nhập thế luân hồi xảy ra việc khắc sợi nhân duyên, tôi còn lớn hơn Uy Nhuy vài tuổi, sợ rằng ngay trước khi cô ấy được sinh ra, Cửu U Nữ Đế đã sớm an bài ổn thỏa hết mọi chuyện.

“Nếu như không phải vì lưu luyến ngươi, Tiên đạo tuyệt đối sẽ không từ chối lời thỉnh cầu cứu viện của Ngạo Hàn.

Đại kiếp nhân gian tuy rằng cần Ma đạo nhập thế, nhưng cũng không nhất định bắt buộc phải có Ma đạo mới thành công.

” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.

“Nói như vậy, lúc đầu cô không phát binh đánh trận đều bởi vì tôi sao?” Tôi hỏi.

“Ngươi nói xem?” Mộ Dung Nguyên Duệ dùng ánh mắt cháy bỏng âu yếm nhìn tôi.

Tôi rơi vào trầm tư.

Tôi chưa từng nghĩ đến nguyên nhân thật sự khiến Tiên đạo không xuất binh lại vì tư tình nam nữ của Mộ Dung Nguyên Duệ.

Chẳng qua ắt hẳn cô ấy cũng thở phào nhẹ nhõm nhờ sự lựa chọn chính xác của mình, bởi vì nếu như hôm nay Ma đạo đã tận diệt, thì chỉ dựa vào Tiên đạo chắc chắn sẽ không đánh thắng Nhân đạo.

Tiên đạo chỉ mạnh mẽ ở vẻ bề ngoài mà thôi, Nhân đạo mới thực sự là con sói đội lốt cừu.

“Bình Sinh Bất Hội Tương Tư, Tài Hội Tương Tư, Tiện Hại Tương Tư.

Đây là Khúc Thiềm Cung, Xuân Tình: Ta trước giờ chưa từng biết cái gì gọi là tương tư, nhưng khi vừa nếm trải cảm giác nhớ mong một người, đã chịu đựng sự giày vò của nó rồi.

Nếu như không nhờ ngươi đưa ta đến xem đá Tam Sinh, chỉ e là sợi nhân duyên này xém chút đã hủy hoại đại đạo của ta.

” Mộ Dung Nguyên Duệ u sầu nói.

“Ta không hề biết tình cảm cô dành cho ta lại sâu đậm đến vậy.

” Tôi nói.

“Ha ha, ngươi tất nhiên không biết rồi, trong lòng ngươi ngoài Lâm Thùy Họa ra làm gì có chỗ cho người khác bước vào.

Nếu như ta đoán không lầm, đá Tam Sinh chắc chắn cũng có sợi nhân duyên của ngươi và cô ta.

Chẳng qua cái của ngươi và cô ta là thật, còn của ta và ngươi chỉ là đồ giả.

”Nhìn thấy nụ cười thê lương của cô ấy, tôi nói: “Dù là thật hay giả, thì sau khi Quy Khư kết thúc giữa chúng ta sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nhân duyên gì nữa đâu.

”“Không sai, đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Có lẽ trong tương lai chúng ta sẽ bắt tay đối phó với Nhân đạo, chẳng qua đến cuối cùng vẫn sẽ gặp nhau trên chiến trường, quyết một trận sinh tử.

”Tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ đều không phải là kẻ vô tình, nhưng đáng tiếc vận mệnh đối xử với chúng tôi quá tàn nhẫn.

Kết thúc ván cờ này, tam đạo chỉ có một đạo duy nhất còn tồn tại.

Tôi là Ma Đạo Tổ Sư, cô ấy là Tiên Đạo Tổ Sư tương lai, cuộc đời của chúng tôi đã được số phận định sẵn phải tồn vong cùng cơ nghiệp xây dựng đạo môn.

Nói đến đây, giữa tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ cũng xem như không còn gì để nói nữa, sau đó hai chúng tôi cùng nhau nhảy xuống mắt biển Quy Khư.

Mắt biển thâm sâu, mới đầu cũng có chút ánh sáng, rồi dần dần chìm xuống bóng đêm vô tận.

Tốc độ rơi xuống vực lại cực kỳ chậm, bởi vì có khí tức quý thủy cuồn cuộn dữ dội đang từ trong mắt biển u tối phun trào lên trên.

Quy Khư trước giờ không ngừng thôn phệ nước biển, nhưng lại liều mình phun ra khí tức quý thủy thông qua mắt biển.

Cái gọi Thái Nhất Sinh Thủy, Thủy Sinh Vạn Vật.

Quy Khư chính đang trong giai đoạn hít vào thở ra, làm đảo loạn âm dương, khiến Thiên đạo bị kéo vào tai ương thảm khốc.

Đây chính là hình thái đặc biệt của Quy Khư khi xuất thế, nếu như Quy Khư không xuất thế, mắt biển ở đây tuyệt đối không ai có thể nhảy vào được, cho dù là có mang đạo thể thiên tôn thì xui xẻo rơi xuống đó cũng đừng mơ quay trở lại nhân gian.

Dưới sức nổi của khí tức quý thủy, cả người như lông vũ nhẹ nhàng từ từ rơi xuống.

Trong bóng tối sâu thẳm cũng không rõ phải rơi bao lâu, dường như vĩnh viễn không thể đến điểm dừng.

Mộ Dung Nguyên Duệ ở ngay bên cạnh tôi, nhắm mắt trầm tư nên tôi cũng không rõ cô ấy đang suy nghĩ gì.

Xung quanh chúng tôi là biển xoáy đáng sợ, âm thanh nước biển gào thét lấn át mọi thứ.

Trong bóng tối, tôi nhìn sang mặt nạ bằng đồng trên mặt cô ấy, đột nhiên nhớ cái đêm mà cô ấy tặng kiếm Vấn Thiên cho tôi, nhớ lại ngọc thụ kiều diễm trên tiên đài Côn Lôn.

Nhớ lại từ khúc mà cô ấy đã gảy lúc trước: Nguyệt Lãnh Thiên Sơn, Hàn Giang Tự Bích, Chính Ảnh Hướng Thùy Khứ?Núi băng cao vạn trượng, hoa sen tuyết rơi lả tả, tựa như mưa sao lấp lánh trên bầu trời.

Thời khắc này giữa tôi và cô ấy vẫn còn tình cảm, sau khi vào Quy Khư liền sẽ biến thành người xa lạ.

Nhớ đến điều này, trong lòng tôi bỗng dưng dâng lên một tình cảm dạt dào không thể khống chế được, bèn vươn tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô ấy.

Mộ Dung Nguyên Duệ nhất thời mất cảnh giác, không khỏi hít một hơi sâu, nhưng cô ấy cũng không kháng cự, ngược lại còn chủ động đáp lại cái ôm của tôi.

“Tạ Lan, ôm chặt lấy ta.

” Hơi thở Mộ Dung Nguyên Duệ nghẹn ngào thì thầm bên tai tôi.

“Ừ.

”Tôi càng ôm cô ấy mãnh liệt hơn, cô ấy cũng ôm tôi như thế, trong lòng quyến luyến bịn rịn không nỡ buông tay.

Trước khi chứng thiên tôn thì chiếc mặt nạ đồng của cô ấy tuyệt đối sẽ không gỡ xuống, và chiếc mặt nạ này chính là giới hạn giữa chúng tôi.

Cho dù chỉ có thể ôm nhau, nhưng tình cảm sâu nặng vẫn nồng nàn khiến đầu óc người ta mê muội.

Bình Luận (0)
Comment