Pháp trận dịch chuyển tương tự như một loại lỗ hổng không gian, sở hữu khả năng xuyên việt thời không.
Khi tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ đi ra khỏi pháp trận dịch chuyển do Long tộc để lại, thì đã xuất hiện ở thế giới Quy Khư rồi, khí tức bao la hùng vĩ từ nơi xa xăm thổi qua người chúng tôi, mức độ linh khí nồng đậm vượt xa thế giới bên ngoài kia gấp mười mấy lần,Tôi quay đầu lại, sau lưng là một giới môn dịch chuyển một chiều đến hư không cao gần trăm trượng, có thể từ Quy Khư quay ngược trở lại mắt biển.
Dưới chân tôi là một tòa quảng trường đại điển cao ngàn trượng, bề mặt quảng trường thoáng đãng, đủ rộng để chứa đội quân sáu mươi vạn hùng hậu từ hai đạo Tiên Nhân.
Thời khắc này Nhân đạo đang dựng trại ở quảng trường phía tây, Tiên đạo tập trung tại quảng trường phía đông, nhóm Thùy Họa đang đứng chờ tôi ở giới môn hư không.
“Rề rà chậm chạp lâu đến vậy, có phải nên giải thích một chút cho ta không?” Thùy Họa lạnh lùng nhìn Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
Cô ấy nghe lời này chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, cũng không trả lời, bước dọc theo bậc thang ngọc thạch tiến vào trung tâm quảng trường, rồi sau đó tôi và Thùy Họa cũng đi theo.
Mộ Dung Nguyên Duệ đi đến bên ngoài trung tâm quảng trường rồi mới dừng bước, lúc này bên trong đã tấp nập hàng ngàn người, thủ lĩnh hai đạo Tiên Nhân thu xếp các cao thủ đỉnh phong đứng ở hai bên, thung lũng thâm sâu vạn trượng ở phía dưới chính là vị trí của vạn tộc cổ chiến trường.
Quan sát xung quanh, chỉ thấy đầy rẫy tử khí oán niệm xung thiên giữa vạn tộc cổ chiến trường, đến cả chim chóc cũng không thể bay qua.
Xương trắng chất cao như núi xác chết nằm la liệt trên mặt đất, vừa có xương cốt của nhân loại, còn có nhiều bộ xương khổng lồ của mấy quái vật lo lớn.
Chỉ có một con đường bậc thang đi xuống từ quảng trường, ước tính rộng tầm ba mươi trượng, trải dài xuống mấy ngàn trượng, kết nối với cửa vào vạn tộc cổ chiến trường.
Không chỉ mỗi chiến trường mới có xương trắng chất đống, trên thềm bậc thang trải dài mấy ngàn trượng thông đến vạn tộc cổ chiến trường cũng đầy rẫy thi thể, bậc thang bạch ngọc đã bị máu tanh nhuộm thành màu đỏ đen đáng sợ.
Nhìn thấy khung cảnh thê lương này liền hiểu được mức độ khốc liệt của chiến tranh, tử thương sợ rằng đã lên đến con số mấy trăm vạn.
“Phải xuyên qua vạn tộc cổ chiến trường ở bên dưới mới có thể tiến vào lãnh địa Quy Khư, cũng chính là đại lục Hồng Hoang đã mất tích từ lâu.
” Tạ Lưu Vân chỉ về phía dưới nói.
“Vạn tộc vì sao muốn khai chiến ở đây?” Tôi hỏi.
“Nguyên nhân đơn giản, vạn tộc Hồng Hoang không cam lòng chôn thây nơi Quy Khư, giới môn hư không đằng sau chúng tôi chính là lối ra rời khỏi nơi này.
”Tạ Lưu Vân nói, Thiên đạo chỉ để lại con đường sống cho duy nhất một tộc, vì thế khi vạn tộc muốn rời khỏi Quy Khư mới xảy ra trận tử chiến đẫm máu.
Đáng tiếc cuối cùng không có người dành chiến thắng trong cuộc tranh giành thảm khốc ấy, bởi vì giới môn hư không đã xuất hiện thêm một người giữ cửa, người chiến thắng sau cùng phải khiêu chiến với người giữ cửa rồi mới có thể rời đi, nhưng chưa từng có ai đánh bại được người giữ cửa ấy.
“Người giữ cửa hiện giờ đang ở đâu?” Tôi lại hỏi.
“Cái này thì ta không rõ.
Những gì ta kể cho ngươi đều được khắc trên tấm bia đá kia, ngươi có thể tự mình đến xem.
” Tạ Lưu Vân chỉ tay về phía tấm bia đá đen nhánh gần đấy.
Tôi đi đến đó, tỉ mỉ quan sát dòng chữ khắc trên bia đá.
Bên trên viết giống hệt những gì Tạ Lưu Vân đã kể, tòa quảng trường này được gọi là quảng trường Vân Mộng Trạch, Vân Mộng Trạch là tên gọi khác của Hồng Hoang.
Bậc thang thông đến vạn tộc cổ chiến trường có tên gọi là con đường anh hùng, thung lũng sâu thẳm mà vạn tộc cổ chiến trường đang chiếm đóng còn được gọi là vực sâu Hồng Lư.
Mang ý nghĩa lấy trời đất làm lò luyện kim, người sáng tạo như thợ luyện kim, âm dương đúc thành than, vạn vật trở thành đồng thiết, đưa ra sự lựa chọn trong chúng sinh.
Chỉ có kẻ giành chiến thắng khi thông qua khảo nghiệm cuộc chiến Hồng Lư, mới xứng được bước lên con đường anh hùng, khải hoàn quay về thế giới bên ngoài.
Đáng tiếc thay, từ khi Hồng Hoang bị Quy Khư thôn phệ đã không còn ai may mắn sống sót trở về.
Trong huyết mạch anh hùng Hồng Hoang đều phong ấn ý chí của Thái Cổ Thần Ma, người có tư cách bước lên con đường anh hùng ít nhất cũng phải sở hữu chiến lực thiên tôn.
Người giữ cửa đã chặn đứng tất cả lối thoát của bọn họ trên con đường anh hùng này, tối thiểu cũng có chiến lực đạt đẳng cấp đạo tổ, thậm chí cần phải vượt trội hơn nhiều.
Sự tồn tại và trách nhiệm của người giữ cửa được nhắc đến trên bia đá, nhưng không hề có một câu nào kể về thân phận và lai lịch của người giữ cửa.
Đọc hết một lượt dòng chữ khắc trên bia đá, tôi đang tính rời đi nhưng bất thình lình một cỗ thần niệm dị động kỳ lạ truyền đến từ bia đá.
Thần niệm dị động này đến từ chỗ trống rỗng bên dưới bia đá, nhìn không ra kết quả gì, tôi bèn dùng tay sờ thử.
Tay tôi chạm nhẹ một hồi, đá vụn từ từ rơi xuống đất, lộ ra tám chữ thư pháp lớn uyển chuyển mạnh mẽ khắc trên đá.
Tử Thần Minh Minh, Tự Tư Tự Lượng.
Nhìn thấy tám chữ này, toàn thân tôi chấn động, tim đập thình thịch, khó lòng kiềm chế cảm xúc.
Tôi chỉnh lý lại trang phục, khom người bái lạy tám chữ này, trong miệng đọc lớn: “Tạ Lan, tế bái di hài của Đạo Tổ.
”Nghe tôi gọi lớn tên húy của Đạo Tổ, đám người Thùy Họa vội vàng chạy qua, đứng phía sau tôi tế bái tám chữ mà Ma Đạo Tổ Sư lưu lại.
Tạ Lưu Vân và Mộ Dung Nguyên Duệ cũng hấp tấp chạy qua, trên mặt họ đều hiện ra vẻ chấn kinh tột độ.
Ma Đạo Tổ Sư đến Quy Khư mang đi đảo Kim Ngao, chuyện này không thể tra cứu trên đạo tàng, thậm chí mọi người chỉ xem nó như lời đồn vô căn cứ, bịa đặt không đáng tin.