Sau khi Thùy Họa đi ra khỏi thế trận đại quân, tôi quay đầu hướng về phía Mộ Dung Nguyên Duệ nói: "Đợi khi Thùy Họa tiến vào phạm vi công kích, hãy bảo người của cô ngừng tấn công.
”"Thứ Thú mặc dù bị thương, nhưng sức chiến đấu của nó vẫn còn, chỉ dựa vào quân uy Tử Thần của Lâm tướng quân thì cũng không thể ngăn cản được, một khi để Thứ Thú có cơ hội phản kích, đệ tử Tiên đạo của ta sẽ càng thương vong nhiều hơn.
" Mộ Dung Nguyên Duệ lắc đầu và đáp.
Tôi chỉ vào A Lê trong không trung nói: "Cô đã bỏ sót A Lê, nếu như cô bé ra tay áp chế, Thứ Thú một tấc cũng không nhúc nhích được.
""Ta biết tiễn pháp của A Lê vô song, nhưng da thịt Thứ Thú không thể phá hủy, sợ là mũi tên của cô bé ngay cả lớp phòng ngự cũng chưa chắc có thể xuyên thủng.
"“Hãy tin tôi.
” Tôi không có ý định tranh cãi với cô ấy nữa, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt cô ấy, thứ duy nhất không bị che bởi mặt nạ thanh đồng.
Mộ Dung sửng sốt trước cái nhìn của tôi, sau đó hơi quay đầu đi, nhẹ giọng đáp: “Được.
”Thùy Họa cách Thứ Thú ngày càng gần, còn trên không, A Lê đứng lên đầu rồng của Ngạo Phong, đặt tên lên rồi kéo căng dây cung, bắt đầu sử dụng đôi mắt chim ưng của cô bé.
Thứ Thú liên tục bị đánh trúng chỗ đau, liền trở nên điên cuồng, trong khoảng thời gian ngắn, mấy vị nửa bước thiên tôn đều bị nó làm trọng thương.
“Đệ tử Tiên đạo nghe lệnh, lui ra khỏi phạm vi cận chiến, đình chỉ công kích tầm xa, ở yên chờ lệnh!” Ba phân thân của Mộ Dung Nguyên Duệ đồng thời lên tiếng.
Các đệ tử Tiên đạo đều kinh ngạc, tất cả họ đều hướng về bổn tôn của cô ấy mà nhìn với ánh mắt nghi hoặc.
Mộ Dung Nguyên Duệ không giải thích gì thêm, chỉ kiên định nhìn về phía trước.
Phía trước là Thùy Họa được bao phủ bởi bộ trọng khải lạnh lẽo đã lọt vào phạm vi tấn công của Thứ Thú, trong khi đó thì cung tên A Lê đã kéo tròn như trăng rằm.
Sau khi Thứ Thú mất đi sự ngăn cản của các cao thủ Tiên đạo, áp lực lập tức giảm đi, ngước lên trời gầm lấy một tiếng, rồi bộc phát ra sức chiến đấu mạnh nhất, một lần nữa lao vào đại quân Tiên đạo.
Mà Thùy Họa đang đứng trên đường tấn công của nó, so với cơ thể khổng lồ như ngọn núi, thì Thùy Họa nhỏ như một hạt bụi vậy.
Ngay khi cơ thể che trời chắn đất của Thứ Thú sắp nghiền nát Thùy Họa, trên không trung truyền đến một tiếng huýt sáo của A Lê.
Cô bé mặc Thanh Vũ Giáp giậm chân phóng ra khỏi cơ thể Ngạo Phong, bay xuống với tư thế của hùng ưng bắt mồi, trên không trung đạp đi chín bước, mỗi bước là một mũi tên.
Mỗi mũi tên đều kích nổ không khí, mỗi mũi tên đều có sức mạnh phá vỡ khoảng không.
Đây là kỹ năng độc nhất mà A Lê đã lĩnh hội được trong một năm qua, Xạ Nhật Cửu Tiễn.
Sau khi từ Đỉnh Quỷ Tiễn quay về, mũi tên của A Lê đã có thể phá vỡ khoảng không, Xạ Nhật Cửu Tiễn được truyền sức mạnh của Nguyệt Thần, mũi sau lại mạnh hơn mũi trước, dưới sự tiếp sức của cốt cung thượng cổ và lực xuyên thấu Tiên Vũ Khánh Linh tiễn của Tiên đạo, dễ dàng bắn xuyên qua lớp da của Thứ Thú.
Tất cả chín mũi tên đều bắn vào ngực của Thứ Thú, sau khi mũi tên đầu tiên trúng đích, tốc độ tấn công của Thứ Thú đã yếu đi, mũi tên thứ hai tiếp tục giảm bớt, đến mũi tên thứ tám cắm vào thì Thứ Thú không thể tiến lên được nữa.
Đến khi mũi tên thứ chín được bắn ra, cơ thể khổng lồ của Thứ Thú ấy vậy mà lùi lại nửa bước!Đôi mắt ma trơi to lớn của Thứ Thú lóe lên vẻ bối rối, nó ngước lên trời tìm kiếm nguồn gốc của mũi tên, khi nhìn thấy A Lê, nó lại càng bối rối hơn.
“Hậu Nghệ, Xạ Nhật Cửu Tiễn?” Thứ Thú nói.
“Xem như ngươi biết hàng đấy!” A Lê thẳng thắn nói.
Thứ Thú cuồng nộ, nó đương nhiên biết sức mạnh khủng khiếp của Xạ Nhật Cửu Tiễn.
Thượng Cổ Hồng Hoang, tên tuổi của Hậu Nghệ đã được truyền khắp Đại Hoang.
Cùng cấp bậc tồn tại với Cự Nhân tộc Khoa Phụ, Lôi tộc Lôi Trạch, Chiến Thần Hình Thiên, và Thần Đế ngũ tộc.
Vì vậy, Thứ Thú coi A Lê là kẻ thù lớn nhất của nó, tất cả sát cơ đều nhắm vào A Lê đang ở trên không trung, một tiếng gầm nguyên thủy trực tiếp khiến Ngạo Phong từ trên không rơi xuống.
Ngạo Phong rơi xuống đất, A Lê không thể bắn tên từ trên không nữa, trong khi rơi xuống, cô bé bắn liên tiếp thêm vài mũi tên nữa, vẫn là cắm vào cùng một vị trí cũ.
Lần này, Thứ Thú bị thương nặng hơn, nhưng nó vẫn cố gắng hết sức để ổn định cơ thể, nhìn chằm chằm vào A Lê, phát động một cuộc tấn công!Đáng tiếc nộ hỏa báo thù đã che mờ đôi mắt, khiến nó không để ý đến sự tồn tại của Thùy Họa.
Nói cách khác, ngay từ đầu nó đã không thèm để mắt gì đến Thùy Họa.
Vào khoảnh khắc nó phóng qua Thùy Họa trên bầu trời, uy áp Tử Thần bùng phát.
“Sự sắc bén giết chết sinh mệnh, lực lượng làm thương tổn thần hồn, trảm!”Một ánh đao màu ngọc lam kinh người, cắt dọc theo vết thương do mũi tên của A Lê đâm xuyên qua, giống như một thanh sắt đỏ rực lướt qua, ngập tràn lớp sương mù đen kịt.
Thứ Thú kêu lên một tiếng thảm thiết, tất cả những vết thương trước đó cộng lại không bằng một nhát đao này của Thùy Họa.
Do Thứ Thú thuộc vong hồn âm thân, mà hồn chi bi thương của Thùy Họa lại sở hữu lực lượng làm thương tổn nặng nề đến thần hồn.
Phịch một tiếng, cơ thể khổng lồ như một ngọn núi của Thứ Thú từ trên không trung rơi xuống, trực tiếp đập xuống mặt đất tạo thành một cái hố khổng lồ.
Dịch máu đen ngòm từ vết thương đáng sợ trên bụng chảy ra, nhanh chóng thấm đẫm mặt đất bên dưới cơ thể.
Con rết tuy chết nhưng chưa cứng đờ thân thể, ngay lúc Thứ Thú đang cố gắng vật lộn để đứng dậy trở lại, Thùy Họa từ phía sau bay lên, một đao đâm thẳng vào đỉnh đầu của nó, cho đến tận cuối cán đao.