Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 490 - Chương 490: Anh Hùng Chi Kiếm (2).

Chương 490: Anh Hùng Chi Kiếm (2).

Sau đó, Thùy Họa quỳ một chân trên đỉnh đầu Thứ Thú, hai tay ôm lấy Hồn Chi Bi Thương, điên cuồng hấp thụ hồn năng.

Mái tóc trắng tung bay loạn lên, gần như muốn phá tung Băng Phách Quan đang buộc trên tóc, bộ trọng khải Băng Phách Hàn Thiết theo gió vang lên từng hồi.

Cùng với hồn năng của Thứ Thú dần dà được Thùy Họa hấp thụ, ngọn lửa màu xanh lam trong mắt cô ấy cũng ngày một bùng cháy mạnh mẽ hơn, thần quan lờ mờ, lạnh đến thấu xương.

Vẻ mặt của cô ấy càng ngày càng lãnh đạm, tử ý trên người cũng càng ngày càng nặng, khiến người ta không cách nào nhìn thẳng vào cô ấy.

Cuối cùng, Thứ Thú phát ra một tiếng kêu thống thiết không cam tâm, cơ thể khổng lồ của nó đổ ập xuống đất và không còn bất kỳ động tĩnh gì nữa.

Thùy Họa đợi đến sau khi hấp thụ hoàn toàn tất cả hồn năng của thần hồn Thứ Thú, mới rời khỏi cơ thể của nó, trên môi trưng ra một nụ cười tàn khốc đầy thỏa mãn, đi về phía tôi.

Sau lưng cô ấy, mất đi sự xiềng xích của linh hồn, âm thân của Thứ Thú bắt đầu hư hóa, cuối cùng toàn bộ hóa thành sương mù đen rồi tiêu tán.

Đại quân Tiên đạo im lặng như tờ.

Đây chính là sức chiến đấu của Tử Thần, mạnh hơn nhiều so với trận chiến với Đồ Sơn Công Tử.

Mộ Dung Nguyên Duệ thở dài hồi lâu, nói với tôi: “Tạ Lan, ta có chút hối hận rồi.

”“Hối hận chuyện gì?” Tôi hỏi.

"Ta sợ rằng cái gọi là vạn tộc cổ chiến trường sẽ trở thành hành trình chứng đạo của Tử Thần.

""Ma đạo bối cảnh mỏng manh, cho dù Thùy Họa giành được cơ hội chứng Thiên Tôn trước, thì cũng không phải đối thủ của Tiên đạo các cô, cô cần gì phải lo lắng?""Nói thì nói như vậy, khí phách tam quân bị một mình cô ấy đoạt lấy, Chiến Thần ta đây trong lòng cũng cảm thấy ấm ức lắm.

" Mộ Dung Nguyên Duệ yếu ớt nói.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Thùy Họa đảm nhận tư cách thống soái tiên phong, dẫn đầu hai đại sát thần của Ma đạo đi trước mở đường.

Ngại uy danh của Tử Thần, những hung hồn với lực chiến yếu ớt về căn bản thì chẳng dám ló mặt nữa, mau lẹ tìm đường trốn khỏi, đại quân Tiên đạo hành quân mà không có bất kỳ trở ngại nào, không còn tổn thất một binh một tướng nào nữa.

Bên Tiên đạo thuận lợi hành quân, còn bên Nhân đạo hiển nhiên là dùng cạn sự may mắn, lần nữa lại đụng phải hung hồn với lực chiến Thiên Tôn.

Hậu duệ của nhánh Nguyên Phong, Kiêu Thú.

Tạ Lưu Vân không nhẫn tâm để đệ tử Nhân đạo chết thảm, lợi dụng thỏa thuận trước đây, cầu cứu với Ma đạo.

Tôi và A Lê, Ngạo Phong đến trợ giúp, trong khi đó thì Thùy Họa và hai đại sát thần tiếp tục mở đường cho Tiên đạo.

Sức mạnh đáng sợ của Kiêu Thú nằm ở xung kích sóng âm, mặc dù mang trong mình huyết mạch của Nguyên Phong, nhưng thứ mà Kiêu Thú thừa hưởng không phải là sức mạnh của ngọn lửa, mà là xung kích sóng âm tầm xa của Phụng Minh Cửu Thiên.

Thuật pháp tầm xa của các đệ tử Nhân đạo chưa thể tấn công lên cơ thể Kiêu Thú, thì xung kích sóng âm đã đủ để làm thương tổn thần hồn của họ rồi.

Ngay cả Tạ Lưu Vân cũng không thể trực diện chống lại xung kích của sóng âm, vậy nên chỉ có thể nhờ A Lê giúp đỡ.

Mũi tên của A Lê bắn rất xa, có thể bắn từ Chung Nam đến Hàn Hoang, bắn Kiêu Thú từ khoảng cách xa là chuyện không thành vấn đề.

Ngoài A Lê, tôi cũng có thể gây ra hiệu ứng thương tích nghiêm trọng lên Kiêu Thú.

Ma Kiếm Ngự Long Quyết triệu hồi sáu con kiếm khí cự long, có thể chịu sự điều khiển bằng thần niệm của tôi mà tấn công từ xa.

Kiêu Thú không sở hữu lực phòng ngự như Thứ Thú, nhưng muốn triệt để giết chết thần hồn của cự hung thời thượng cổ hồng hoang, cũng rất tốn thời gian.

Điều quan trọng nhất là Kiêu Thú có thể bay trong không trung, phản ứng của nó cực kỳ nhanh và linh hoạt, tôi đã ba lần triệu hồi sáu con kiếm khí cự long, mà A Lê cũng đã bắn gần hai nghìn mũi tên Tiên Vũ Khánh Linh, cuối cùng mới giết được Kiêu Thú.

Sở dĩ như vậy do Kiêu Thú là hung hồn, không chết không thôi, nếu như linh hồn còn tồn tại, thì căn bản không thể giết được nó.

Sau khi giúp Nhân đạo tiêu diệt Kiêu Thú, Tạ Lưu Vân vẻ mặt gian xảo nắm lấy tay tôi và giữ tôi lại trong đại quân của Nhân đạo.

A Lê từ lúc ở núi Chung Nam đã được ông ta coi trọng, ông ta đương nhiên không muốn buông tha cho sát thủ sáng giá này.

Tôi không có cự tuyệt Tạ Lưu Vân, bất luận như thế nào thì ông ta cũng là một trong những người dẫn đường, không có chuyện ông ấy cướp đi mạng của tôi ngày trước, thì Tạ Lan tôi làm gì có vận mệnh của hôm nay được.

Khoảng cách của Ma đạo và Nhân đạo hoàn toàn nằm ở Lữ Thuần Dương, không liên quan gì đến Tạ Lưu Vân.

Cứ vậy hai ngày qua đi, Nhân đạo đã trải qua một loạt trận tử chiến, sau khi trả giá bằng sự thương vong của hàng ngàn người, cuối cùng cũng đến được Cao Nguyên Chết Chóc đẫm máu nhất trong vạn tộc cổ chiến trường.

Ban sơ của vực sâu Hồng Lư, Anh Hùng Chi Kiếm chính là cắm trên đỉnh cao nhất của Cao Nguyên Chết Chóc, chỉ cần có thể lấy được Anh Hùng Chi Kiếm thì có tư cách để dấn thân vào Anh Hùng Chi Lộ.

Chỉ là Thiên đạo tuy đã định ra quy tắc, nhưng lại không hề yêu cầu người tuân theo, cho nên người bị giết đầu tiên chính là những anh hùng hồng hoang trải qua vô vàn gian khổ mới cướp được Anh Hùng Chi Kiếm.

Đứng dưới Cao Nguyên Chết Chóc, ngước nhìn đỉnh cao, thanh Anh Hùng Chi Kiếm vẫn cắm chặt trên đó, trải qua vô vàn năm tháng, vẫn chưa mất đi nửa phần sắc bén.

Chỉ cần nhìn qua một lần, tôi đã cảm nhận được cảm giác thân thuộc mãnh liệt với thanh kiếm này, một giọng nói được sinh ra từ sâu trong trái tim tôi, không ngừng nhắc nhở tôi rằng, nhất định phải lấy được thanh kiếm này!

Bình Luận (0)
Comment