Nhìn thấy Tạ Lưu Vân cùng Mộ Dung Nguyên Duệ đang đi về phía thanh Anh Hùng Chi Kiếm, nữ chiến tướng tộc Hình Thiên đã bước tới để ngăn cản họ, không cho họ tiến lên.
"Tạ Lan, ta khuyên ngươi không nên làm như vậy.
Chỉ dựa vào một mình ngươi không cách nào áp chế toàn bộ ý chí của vạn tộc cổ chiến trường, một khi rút kiếm liền sẽ bị phản phệ thân tử đạo tiêu.
" Tạ Lưu Vân đứng tại chỗ nói với tôi.
Lời nói của ông ta khiến tôi dao động, nhưng tôi lại không cam lòng.
"Nếu như mệnh bàn Sát Phá Lang vẫn còn, với sức mạnh của tam phương tứ chính thì ngươi vẫn có cơ hội để thử, nhưng chỉ dựa vào Thất Sát và Phá Quân thì ngươi không có nửa phần cơ hội.
" Mộ Dung Nguyên Duệ cũng bắt đầu thuyết phục tôi.
Tôi rất muốn phản bác, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng cô ấy nói đúng.
Thật ra không chỉ mỗi mình tôi không thể trấn áp ý chí của cả vạn tộc cổ chiến trường, mà Tử Thần Thái Cổ Minh Giới là Thùy Họa đây cũng không thể.
Vả lại một khi đã khiêu khích họ tức giận, tất cả chúng tôi đều sẽ chôn thân tại đây.
Nếu như Tuyết Dương còn sống thì tốt rồi, Sát Phá Lang tam phương tứ chính, chưa chắc sẽ không có cơ hội.
Đáng tiếc rằng cô ấy đã sớm mất ở trận chiến tổ đình Âm Sơn.
Có lẽ ngay cả cái chết của cô ấy cũng do Thiên đạo sớm đã có tính toán, mục đích chính là ngăn cản Ma đạo rút ra thanh Anh Hùng Chi Kiếm!Tôi khom người quỳ một gối xuống, hai tay vẫn nắm chặt lấy chuôi kiếm, mặc cho toàn thân run như cầy sấy.
Chỉ cần tôi không bỏ cuộc, nữ chiến tướng tộc Hình Thiên sẽ luôn đứng về phía tôi, trừ khi hai tay tôi rời khỏi chuôi kiếm cô ta mới động thủ với tôi.
Dần dần, ngày càng nhiều ý chí hung hồn ngưng tụ trên cơ thể tôi.
Cùng lúc đó, tất cả những hung hồn trong vạn tộc cổ chiến trường cũng bắt đầu hồi phục.
Không biết có bao nhiêu các hung hồn cường đại bắt đầu thức tỉnh, số lượng so với tất cả hung hồn chúng tôi gặp phải trước đó còn lớn hơn mấy lần, thậm chí mấy chục lần.
Tạ Lưu Vân sắc mặt trở nên căng thẳng, lần nữa mở lời: "Tạ Lan, buông chuôi kiếm ra, nếu không chúng ta đều phải chết.
Không chỉ có chúng ta, mà mấy vạn đại quân Nhân, Tiên hai đạo cũng đều bị tiêu diệt.
""Buông ra đi, Tạ Lan.
Trừ phi Khương Tuyết Dương sống lại, bằng không ngươi không rút Anh Hùng Chi Kiếm ra được.
" Mộ Dung Nguyên Duệ lại một lần nữa thuyết phục.
Tôi ngước đầu nhìn Thùy Họa, cô ấy im lặng không nói, nhưng từ sâu thẳm đôi mắt màu lửa xanh ngọc lộ ra ý tứ rõ ràng, rằng tôi không được từ bỏ.
Nhưng tôi thực sự không thể chống cự được nữa, ý chí hung hồn mãnh liệt đã bị biến thành sức mạnh nguyền rủa, thức thần cũng đã cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, ra sức muốn trốn vào bên trong huyền quan, nhưng tôi đã phong tỏa huyền quan, nên thức thần không vào được.
“Thùy Họa, anh không thể làm được, ngay cả khi thương thế anh hoàn toàn bình phục cũng không được.
” Tôi nói.
"Để em giúp anh.
"Sau khi nói xong, cô ấy bước đến bên tôi và áp đôi bàn tay lạnh giá của mình lên tay tôi.
Một luồng hồn năng mạnh mẽ truyền đến từ đôi tay cô ấy, rồi lan khắp tứ chi của tôi, giúp tôi chia sẻ lời nguyền của hung hồn.
Tuy nhiên, cùng với sự gia tăng sức mạnh của lời nguyền, cơ thể của Thùy Họa cũng bắt đầu run rẩy.
Gầm! Gầm! Gầm!Tiếng gầm trầm thấp của hung thú từ bốn phía truyền đến, ngoại trừ hung thú, còn có hung hồn cường giả của Nhân tộc cũng phát ra tiếng nguyền rủa độc địa âm trầm cùng tiếng gầm gừ giận dữ.
Hung hồn đến từ mọi hướng đi về phía Cao Nguyên Chết Chóc, nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt đầy nguyền rủa cùng thù hận.
Ban đầu thanh Anh Hùng Chi Kiếm vốn là một chỗ dựa được Thiên đạo sử dụng dùng để lừa gạt, giờ đây, Anh Hùng Chi Kiếm sau khi cô đọng ý chí của anh hùng thế giới hồng hoang Quy Khư, đã biến thành một thanh Hy Vọng Chi Kiếm rồi.
Nhưng hung hồn không thể giải thoát, kèm theo đó là sự tuyệt vọng và đau đớn, vì vậy ý chí bản năng của họ là tiêu diệt mọi hy vọng.
Xung quanh Cao Nguyên Chết Chóc có vô số hung hồn, chúng đang leo lên trên đỉnh, một khi chúng đến nơi, tất cả chúng tôi đều sẽ chết.
"Thời gian của ngươi không còn nhiều nữa.
" Nữ chiến tướng tộc Hình Thiên lạnh lùng nói.
Không cần cô ta nhắc nhở tôi cũng biết được.
Tôi và Thùy Họa nhìn nhau, rồi cô ấy nhìn tôi gật đầu.
Với sự đồng thuận của cô ấy, tôi mở huyền quan.
Để rút Anh Hùng Chi Kiếm, thì phải tập hợp sức mạnh của Sát Phá Lang.
Sau khi Tuyết Dương mất đi, tôi không vào huyền quan lần nào nữa.
Mà bây giờ đây, tôi không thể không đối mặt với cô ấy, mặc dù hiện tại tâm tình tôi còn nặng nề hơn trước.
Trước đây tôi không dám đối mặt, chỉ là tôi không nỡ để cô ấy rời đi.
Mà bây giờ tôi đã gánh thêm tương lai của Ma đạo, nếu tôi không thể rút thanh Anh Hùng Chi Kiếm, thì Ma đạo mà tôi dẫn đầu sẽ không có tương lai.