Thức thần nhập huyền quan, huyền quan vẫn rộng lớn bao la như cũ, trăng thanh gió mát, cờ chiêu hồn lãnh đạm yên tĩnh.
Ngoại trừ điều này, tôi không nhìn thấy gì khác cả.
Trái tim càng lúc càng lạnh lẽo.
Tuy rằng cũng đã nghĩ đến tình huống hiện giờ, nhưng khi chính thức đối diện với nó, nỗi bi thương thống khổ này khiến tôi lặng người đến ngạt thở.
Tôi không thể hô hấp được, mở to mắt vội vã nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình của Khương Tuyết Dương.
Lên trời xanh xuống suối vàng, điên cuồng tìm kiếm hai nơi đều vô vọng.
Thức thần không biết rơi lệ, tôi chỉ có thể chịu đựng nỗi thống khổ xót xa, chạy vòng quanh vùng đất huyền quang tìm kiếm bóng hình của cô ấy.
Đây là điều tôi không bao giờ muốn đối mặt, tôi biết, cho dù tôi tận lực dùng hết dũng khí đã tích góp cả đời, nhưng nếu như không thể tìm thấy cô ấy, tôi vẫn không cách nào chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này.
Những kỷ niệm trong quá khứ từ từ hiện lên trong tâm trí tôi.
Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy là vị cao nhân tựa như thần tiên trong con mắt thế tục của người đời.
Lúc ấy tôi đang bị âm binh truy sát ác liệt, câu đầu tiên cô ấy nói với tôi chính là: “Đừng sợ, cậu chỉ cần đứng sau lưng tôi, xem tôi đánh bại chúng đây.
”Đừng sợ, từ đó về sau tôi thật sự không cần phải sợ hãi nữa.
Tôi được danh tiếng thiên hạ hành tẩu Toàn Chân của cô ấy bảo vệ, được che chở dưới đôi cánh của cô ấy.
Học đạo ở Toàn Chân hai năm, tôn kính cô ấy như sư phụ, cùng cô ấy sớm chiều bên nhau.
Trong thời gian ấy cũng từng vì tuổi trẻ khí thịnh, vô số lần tưởng tượng….
Nhưng lại âm thầm xấu hổ, hối lỗi không nên có ý nghĩ bất kính với sư phụ.
Cô ấy đã toàn tâm toàn ý chăm sóc tôi, từng bước đưa tôi đi trên con đường Ma Đạo Tổ Sư.
Là cô ấy cho tôi dũng khí, giúp tôi dũng cảm đối diện với số mệnh của riêng mình.
Nếu không phải nhờ Khương Tuyết Dương, mệnh cách Thất Sát đối với tôi mà nói chẳng đáng một xu.
Núi Không Minh, tin tức về cái chết của tôi truyền đi tứ phía, tôi chỉ lo lắng Thùy Họa liệu có đau lòng tuyệt vọng vì tôi hay không, nhưng chưa từng nghĩ đến cô ấy cũng nhớ nhung tôi không kém gì Thùy Họa.
Cô ấy bế quan ba năm, không biết đã làm bao nhiêu cấm bộ.
Bên trên khắc tên của tôi, mỗi một nét bút một vết khắc ra không biết chứa đựng bao nhiêu nỗi bi thương đau xót.
Nhưng mà, cô ấy chưa từng nhắc đến một lời.
Chỉ cho phép cô ấy yêu tôi, không cho phép tôi yêu cô ấy.
Núi Thái Âm, cô ấy nói tâm nguyện lớn nhất cả đời cô ấy chính là nhìn thấy tôi và Thùy Họa sống hạnh phúc trăm năm đầu bạc.
Che giấu tình cảm sâu tận trong đáy lòng.
Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ.
Quá thông minh hay quá thâm tình cũng sẽ có lúc gây tổn thương cho bản thân về thể chất hoặc tinh thần.
"Tuyết Dương, cô muốn tôi không cần sợ hãi nữa, tôi bèn không còn run rẩy, dũng cảm tiến lên phía trước.
”“Đến tận ngày hôm nay, tôi chưa từng hối hận.
”“Nhưng hiện giờ, tôi đã hối hận rồi.
”“Nhân sinh có sáu chữ, đừng sợ hãi, đừng hối hận.
”“Cô chỉ nói ba chữ mà thôi.
”Tôi bất giác tự lẩm bẩm một mình, trời đất mênh mông không biết nên đi đâu tìm cô ấy.
Cuối cùng tôi dừng lại, khó lòng mà kìm nén nữa, lớn tiếng bật khóc một trận.
Lúc tôi gào khóc, trong huyền quan bóng trăng bỗng quay cuồng, ngọn gió phục hồi dịu dàng thổi nhẹ, muốn xoa dịu nỗi bi thương của tôi, cuối cùng chỉ còn lại từng tiếng thở dài.
“Tạ Lan.
”Đột nhiên, từ trong ngọn gió tôi bỗng nghe thấy có người đang gọi tên tôi, âm thanh quen thuộc vang lên.
Tôi lập tức cảnh giác hẳn ra, nhìn xung quanh tìm kiếm vị trí của âm thanh ấy.
Nhưng ngoại trừ gió và ánh trăng, tôi chẳng nhìn thấy gì cả.
“Tuyết Dương, có phải là cô hay không? Cô đang ở đâu?” Tôi lớn tiếng gào thét tên cô ấy.
“Tạ Lan.
”“Cô đang ở đâu.
Tuyết Dương, tôi rất nhớ cô, rất nhớ cô.
”“Đồ ngốc, tôi vẫn luôn ở trong huyền quan, là bản thân cậu không có dũng khí, không dám vào đây tìm tôi.
” Khương Tuyết Dương lặng lẽ đáp.
“Bây giờ tôi đã có dũng khí rồi, cô có thể ra đây gặp tôi không?” Tôi hỏi.
“Không được.
”“Tại sao chứ?”“Thần niệm của tôi không thể dung hợp, chỉ có thể nói chuyện với cậu, không thể hiện hình được.
”“Bây giờ cô đã hiểu tâm ý của tôi chưa?” Hỏi ra câu này, tôi căng thẳng chờ đợi câu trả lời của cô ấy.
Cô ấy trầm mặc rất lâu không trả lời, cuối cùng mới than thở nói: “Thật ra tôi đã sớm nhìn thấu tâm ý của cậu, còn trước cả tự bản thân cậu nhận ra kìa.
”“Vậy vì sao cô không nói với tôi?”“Trời sinh tôi mệnh cô quả, nói hay không thì có gì khác biệt? Tạ Lan, tôi chỉ hy vọng cậu có thể hạnh phúc, đây đã là tâm nguyện lớn nhất đời tôi.
”“Tuyết Dương, hiện giờ mọi chuyện đã khác, tôi không muốn gọi cô là sư phụ nữa.
Tôi muốn ngưng tụ thần thức giúp cô, tôi muốn cô mãi mãi ở bên cạnh chúng tôi, cũng giống như Sát Phá Lang tam tinh vậy, vĩnh viễn không xa rời.
”“Ngưng tụ thần thức cho tôi rất khó, phải đợi cậu chứng thiên tôn mới có cơ hội.
Trước mắt không bàn về điều này nữa, tôi có thể cảm giác được cậu đang gặp vấn đề khó khăn, nói thử đi.
”