Đại tù trưởng vừa rời đi không lâu, Thanh Đế xuất hiện trên đỉnh Tang Mộc Thần Thụ.
Mặc một bộ quần áo màu xanh, dung mạo nho nhã, tay cầm sáo ngọc, trên eo vắt thanh trường kiếm.
Nhìn hình dạng của trường kiếm thì đây vốn không phải kiếm của dũng sĩ Hồng Hoang dùng để chiến đấu, nó thật sự là một thanh kiếm pháp sư Trai Trám.
Một khúc tiên âm đã thổi xong, Thanh Đế thu hồi sáo ngọc rồi rút ra thanh kiếm pháp sư Trai Trám giữa eo.
Thân kiếm khắc chi chít vô số phù văn, mỗi một phù văn đều có liên quan đến pháp thuật thần thông Tiên Thiên Ất Mộc.
Không ai có thể ngờ đến, thứ đệ nhất chiến lực Hồng Hoang Thanh Đế tu luyện vốn dĩ không phải công pháp khẩu quyết do ý chí Thái Cổ Thần Ma khai triển ra, mà chính là đạo thuật nhân gian.
Từ lúc Quy Khư thôn phệ Hồng Hoang đến nay, hai thế giới chưa từng giao lưu gì với nhau, Thanh Đế tất nhiên cũng không có cơ hội đến nhân gian.
Đạo của ông ấy chỉ được học trong Quy Khư, vậy người truyền đạo cho ông ấy là ai?Đáp án tất nhiên không cần đoán cũng biết.
Bởi vì nhân gian chỉ có một người từng đến Quy Khư trước khi Quy Khư xuất thế, người đó pháp truyền lục đạo, nên việc ông ấy truyền đạo cho Thanh Đế cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Thanh Đế dùng tay chạm vào thân kiếm, mỗi khi ngón tay ông ấy lướt qua phù văn, thì chúng sẽ sản sinh ra những phiến lá màu xanh, từ từ rơi xuống.
Ngay sau đó, Tang Mộc Thần Thụ lóe lên ánh sáng màu xanh chói lóa, tựa như đóa hoa nở phất phới giữa mùa xuân.
Khi ngón tay Thanh Đế chạm vào mũi kiếm, ngón tay bỗng nhiên đau đớn, một giọt máu tươi đỏ thẫm nhiễu xuống, tròn trịa và bóng lưỡng như mã não.
Tâm ý Thanh Đế vừa lay chuyển, lấy khí tức Tiên Thiên Ất Mộc diễn hóa ra một chiếc lá to bằng nắm đấm, dùng máu tươi trên đầu ngón tay viết ra dòng chữ: Đệ tử Ma đạo Liễu Ngưỡng Thiều, bái kiến Ma Đạo Tổ Sư.
Viết xong, chiếc lá phiêu dạt bay đung đưa theo ngọn gió tiến về hướng núi Bắc Minh ở phía bắc.
Núi Lưu Ba cách lãnh địa tộc Đông Di sống ven sông Lạc Thủy khoảng tầm vạn dặm, Quy Khư Hồng Hoang không thể ngự không, dù có là thân pháp xuất quỷ nhập thần của Thùy Họa, cũng phải mất hai ngày mới đến nơi.
Trong thời gian hai ngày này, Hiên Viên Đế đã hoàn thành việc tập kết đại quân.
Đại quân được tuyển chọn xong xuôi, Hiên Viên Đế nhảy lên đài điểm tướng, bắt đầu đọc tuyên thệ, chuẩn bị tiến đánh núi Bắc Minh.
Dưới núi Thủ Dương, Thổ tộc và Hỏa tộc tập hợp trăm vạn đại quân, dàn trận chỉnh tề, sĩ khí chiến đấu sục sôi.
Thổ tộc đã hơn mấy trăm năm không có chiến sự, nhưng quân uy vẫn hết sức nghiêm chỉnh, khiến người dân toàn tộc vừa ngưỡng mộ vừa tự hào.
Hiên Viên Đế mặc một bộ chiến giáp hoàng kim, kiếm hướng thẳng về Bắc Minh, sĩ khí hào hùng chấn động cả đất trời.
Lễ điểm tướng kết thúc, đội quân tiên phong do Hiên Viên Tế Quang dẫn đầu xuất phát trước, đội quân tiên phong tổng cộng khoảng ba mươi vạn người, chiến sĩ có chiến lực nửa bước thiên tôn gần năm mươi người.
Chỉ một đội tiên phong này, đã đủ đối phó binh lực của các tộc khác ở Hồng Hoang, trừ Kim tộc ra.
Dân số Kim tộc chỉ vỏn vẹn bằng một nửa Thổ tộc, sự cường thịnh xuất chúng của quân lực Kim tộc nằm ở vào việc gia nhập của tộc Hắc Long xuất thân từ Thủy tộc, nếu không chỉ dựa vào bản lĩnh của Kim tộc chắc chắn không có tư cách tham gia cuộc chiến tranh hùng tại Hồng Hoang với Thổ tộc.
Đội quân tiên phong đã khởi hành, đội quân chủ lực do Xích Đế chỉ huy từ từ theo sau.
Hiên Viên Đế trấn thủ thành Thủ Dương, hắn vẫn còn tâm sự chưa nghĩ thông, đó là chuyện về Ma Đạo.
Thành Thủ Dương nhìn có vẻ đã cạn kiệt binh lực, nhưng thực chất vẫn luôn ẩn giấu sát cơ, mà Kiêm Hà cũng như ba ngàn xạ thủ đến từ tộc Đông Di đang chờ lệnh ở núi Thủ Dương chính là mồi nhử của Hiên Viên Đế.
Việc tộc Đông Di phản bội đã khiến Hiên Viên Đế nổi trận lôi đình, vì vậy hắn đã phái năm mươi vạn chiến sĩ Thổ tộc tinh nhuệ nhất toàn bộ ở lại phục kích trong thành Thủ Dương, cao thủ đẳng cấp nửa bước thiên tôn ẩn nấp trong thần điện Hiên Viên có đến hơn trăm người.
Trong số cao thủ ngút ngàn ở đây, tất cả đều là những nhân vật có máu mặt của Thổ tộc và Hỏa tộc, mỗi người đều sở hữu chiến lực có thể xưng vương xưng bá một cõi.
Nhìn có vẻ Thổ tộc đã dốc hết toàn bộ binh lực tiến đánh Bắc Minh, thực chất sát cơ lợi hại nhất vẫn còn đang ở thành Thủ Dương.
Hiên Viên Đế dự định đến khi Ma Đạo chính thức xuất hiện, rồi sẽ đánh một đòn tóm gọn họ và tộc Đông Di, giết sạch không lưu lại hậu hoạn.
Không chỉ mỗi thành Thủ Dương ở núi Thủ Dương ẩn giấu sát cơ, xung quanh lãnh địa tộc Đông Di cũng đã sắp xếp trinh sát từ Thổ tộc chờ sẵn ở đấy để thừa cơ hội phục kích.
Chúng bí mật giám sát mọi nhất cử nhất động của tộc Đông Đi, một khi xuất hiện biến cố, liền sẽ lập tức báo cáo tình hình về thần điện Hiên Viên.
Chớp mắt thời gian hai ngày đã trôi qua, trinh sát vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ điểm khác thường nào.
Trong hai ngày này, tộc nhân của tộc Đông Di đóng cửa trốn trong nhà, ngoại trừ hôm thực hiện nghi thức tẩy lễ Nguyệt Thần ra, không còn động thái nào khác.
Nửa đêm hôm sau, bầu trời phía nam đột nhiên thay đổi dị thường.
Thủ lĩnh đội trinh sát Cường Lương là cao thủ đẳng cấp đỉnh phong vương giả Thổ tộc, chiến lực có thể sáng ngang với nửa bước thiên tôn, hắn là kẻ đầu tiên phát hiện ra điềm báo bất thường này.
Tiếp đó, hắn nhìn thấy một vật to lớn khổng lồ xuất hiện, cự long, không, chắc hẳn chính là Tổ Long trong truyền thuyết.
Con Tổ Long này rõ ràng chưa trưởng thành, thân chỉ dài hơn trăm trượng.
Con Tổ Long trưởng thành phải dài đến ngàn trượng, khí thế bất phàm, uy nghiêm càn quét thiên địa.
Cường Lương ngưng thần tập trung quan sát, sau đó phát hiện con Tổ Long chưa trưởng thành này thân mang trọng thương, mà còn rơi vào trạng thái suy kiệt.
Thấy vậy Cường Lương vui mừng khôn siết, toàn thân Tổ Long đều là bảo vật, nếu giết được nó chắc chắn sẽ làm Hiên Viên Đế hài lòng, lấy được cái danh anh hùng giết rồng.
Lúc Quy Khư nuốt chửng Hồng Hoang thì ba đại thần thú hỗn độn có chiến lực thần cấp đã bị phán lưu đày vào hư không, tàn dư của các tộc yếu ớt lại bị vạn tộc Hồng Hoang liên tục săn đuổi.
Bất luận là Tổ Long hay là phượng hoàng thủy kỳ lân đều đã biến mất suốt mấy ngàn năm qua, chỉ nghe nói ở sâu trong núi Lưu Ba vẫn còn hậu duệ của chúng sống sót.
Nhưng mà núi Lưu Ba nguy hiểm trùng trùng chính là tử địa của nhân gian, không kẻ nào có gan tiến vào bên trong truy tìm tung tích của bọn chúng.
Con Tổ Long nhỏ tuổi trước mặt này không biết từ đâu chui ra, nhưng đối với Cường Lương mà nói, đây là quà tặng từ trên trời rơi xuống.
Chỗ mà Tổ Long xuất hiện, cách tộc Đông Di khá xa, vì vậy Cường Lương cũng không lo bị người của tộc Đông Di phát hiện, lập tức dẫn hai trăm quân phục kích xông thẳng đến chỗ Tổ Long đáp xuống.
Cũng là bọn chúng gặp may, chưa cần động thủ, con Tổ Long toàn thân đầy thương tích và kiệt sức kia đã rơi ầm xuống đất từ độ cao vài chục trượng.
Thấy vậy, Cường Lương không thể áp chế sự vui sướng trong lòng, cười to mấy tiếng ha ha rồi vung đao về phía Tổ Long!Chiến lực Cường Lương vốn mạnh mẽ, một đao đánh xuống, Tổ Long hét lên một tiếng kêu thảm thiết thấu tận trời xanh, thân rồng to lớn không ngừng vùng vẫy, uy lực của một đao kia quá lợi hại, nó hoàn toàn không thể tránh được đao Trảm Kim của Cường Lương.
Cường Lương đắc ý, thấy Tổ Long đã không còn sức lực để phản công, bèn hạ lệnh không cho phép bất cứ kẻ nào được xen vào, hắn muốn một mình đoạt lấy cái danh giết rồng.
Ánh đao sắc bén không ngừng lóe lên, vảy rồng bay tung tóe, tiếng thét thê lương của Tổ Long vang lên ầm ĩ.
Đột nhiên, Cường Lương chém một đao ngay vị trí vảy ngược của Tổ Long.
Tổ Long lúc này giống như con cá chép trên chảo dầu nóng, vết thương đau thấu tận tâm can khiến cậu ấy nhảy từ dưới đất lên không trung.
Đầu rồng to lớn liều mạng bay về hướng Bắc, hướng Bắc có người mà cậu ấy nhớ nhung nhất trên đời.
Mắt thấy bản thân sắp rơi xuống Tổ Long đã hoàn toàn chìm vào tuyệt vọng, ngay lúc cậu ấy chờ đợi cái chết sắp cận kề, cậu ấy nhìn thấy một mũi tên.
Mũi tên treo trong tay một thiếu nữ đang mặc một bộ Thanh Vũ giáp đầu đội vương miện Nguyệt Thần, thiếu nữ đang khóc nức nở, từng giọt lệ theo làn gió tán ra xung quanh.
Trong mắt cô bé không còn một chút ánh sáng nào, đôi mắt trong veo đã hóa thành đen kịt trống rỗng.
Giống như Thùy Họa đọc khẩu hiệu của Thái Cổ Tử Thần “Lợi Nhãn Sát Lục Sinh Mệnh, Lực Lượng Trọng Thương Thần Hồn”, sau khi A Lê hiện thân đã đọc ra câu sấm ngữ thuộc vệ Thái Cổ Nguyệt Ma.
Nguyệt Quang Giáng Lâm Chi Thời, Hắc Ám Như Ảnh Tùy Hình.
Đọc xong, A Lê bắn ra mũi tên xé gió.
Cường Lương dù là chiến tướng cấp bậc vương giả của Thổ tộc cũng phải giật thót, mũi tên bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cho dù có nắm được mũi tên, vẫn không thể thoát được cái chết.
Bởi vì mũi tên mà hắn nắm được là từ trong cổ họng của hắn thò ra.