Cường Lương đã chết, thần hồn muốn chạy trốn, khổ nỗi hiện giờ mũi tên của A Lê đã đạt đến cảnh giới nhân hồn song sát, người chết hồn khó thoát.
Sau khi A Lê dùng một mũi tên xử lý Cường Lương, đám trinh sát Thổ tộc theo sau hắn rất nhanh đã nhận ra lai lịch của cô bé, từng người đều ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Mũi tên này khiến bọn họ nhớ lại mũi tên bắn xuyên tượng thần Hậu Thổ Nương Nương.
Trước đây lễ cúng tế ở Hiên Viên Thần Điện thì bề trên cũng đã dặn dò họ, cố gắng hết sức không có bất kỳ xung đột gì với bộ tộc Đông Di, nhưng bây giờ người kế thừa ý chí Thái Cổ Nguyệt Ma của bộ tộc Đông Di lại đột nhiên ra tay giết chết Cường Lương, thì những kẻ này bắt buộc phải phản công lại.
Tiễn pháp của cô bé này tuy rằng rất xuất sắc, nhưng mà cung thủ của bộ tộc Đông Di chỉ giỏi về tấn công tầm xa còn lực phòng ngự lại không mạnh, cho dù trên người cô bé tập trung những tâm huyết của Thái Cổ Nguyệt Ma, cũng không thể công phá vòng vây.
Trong hơn hai trăm quân trinh sát của Thổ tộc tất nhiên không chỉ mỗi một kẻ mạnh là Cường Lương thôi, còn có hai chiến sĩ vương giả có chiến lực đạt đến đẳng cấp đỉnh phong nửa bước thiên tôn.
Nhìn thấy A Lê chỉ đơn phương độc mã xông ra chiến đấu và bên cạnh không hề có cung thủ của bộ tộc Đông Di hỗ trợ, hai kẻ này liền tỏ vẻ xem thường, nổi lên sát tâm, kêu gọi những trinh sát khác bao vây xung quanh A Lê.
Ngay lúc bọn chúng định thừa cơ hội ra tay, tộc nhân bộ tộc Đông Di đã vội vàng chạy đến, nhìn thấy A Lê bị bao vây, lần lượt giương cao cung tiễn, nhắm chuẩn đám trinh sát kia.
Hai bên rơi vào thế nước sôi lửa bỏng, nhưng A Lê vẫn không hề chú ý đến, thời khắc này trong mắt cô bé chỉ còn mỗi Tổ Long Ngạo Phong đang hấp hối nằm lay lắt trong vũng máu tươi.
Ngạo Phong bị trọng thương sắp chết, trong mắt chỉ hiện lên mỗi hình bóng của A Lê.
A Lê từ từ tiến lại gần, đến chỗ đầu rồng đang nằm, khụy người xuống, dùng tay chạm nhẹ vảy ngược nhuốm đầy máu của cậu ấy.
“Ngạo Phong, có đau không?” A Lê nhẹ nhàng hỏi.
“Lúc trước rất đau, nhưng nhìn thấy tỷ đã không còn đau nữa.
”Lời này vừa thốt lên, nước mắt của A Lê lần nữa rơi xuống tựa như những hạt trân châu lấp lánh.
“A Lê, ta nhìn thấy mũi tên của tỷ rồi, ta biết tỷ đang ở hướng bắc, ta nhớ tỷ, ta muốn gặp được tỷ.
Ta vẫn luôn bay về phía bắc, nhưng ta bay không cao, không thể tránh được bọn chúng.
A Lê, tỷ đừng khóc, ta xin lỗi, ta không cố ý bị thương rồi lừa tỷ khóc đâu.
”Tổ Long uy nghiêm, áp chế toàn bộ sinh linh.
Nhưng mà ai đã từng nghe thấy Tổ Long thốt lên những lời thâm tình cảm động đến vậy.
A Lê không nỡ nghe tiếp, giơ tay mang một luồng Nguyệt Quang Thần Mang truyền vào cơ thể của Ngạo Phong từ chỗ vảy ngược.
Người Thổ tộc vẫn nghĩ A Lê chỉ thức tỉnh ý chí của Thái Cổ Nguyệt Ma, không hề biết chuyện bản thân cô bé đã ngưng tụ ra thần cách Thái Cổ Nguyệt Ma.
Thái Cổ Nguyệt Ma có hai mặt thần tính, tuy hai mặt đều sở hữu tốc độ vô hạn, hóa thành chiến lực mạnh mẽ, nhưng mà Nguyệt Chi Quang Diện có khả năng khôi phục thần hồn và thần niệm đã bị tổn hại, Nguyệt Chi Ám Diện mới thật sự là sức mạnh hủy diệt mọi thứ.
Bây giờ phần Nguyệt Quang mà A Lê truyền vào người Ngạo Phong đến từ thuật trị liệu của Nguyệt Chi Quang Diện, có khả năng giúp Ngạo Phong hồi phục long hồn đã bị tổn hại.
Ngạo Phong bay từ nam chí bắc không biết đã vượt qua mấy ngàn dặm, toàn thân chi chít mấy vết thương lớn nhỏ trên khắp cơ thể, không chỉ cạn kiệt sinh cơ nghiêm trọng, long hồn chịu tổn hại càng khủng khiếp hơn, sau khi Nguyệt Quang được truyền vào cơ thể, Ngạo Phong nhanh chóng rơi vào trạng thái thư giãn giống như bị thôi miên.
A Lê kiên trì sử dụng cách này, Nguyệt Quang trắng xóa mềm mại không ngừng truyền vào cơ thể Ngạo Phong, đến tận khi năng lượng Nguyệt Quang vượt qua mức độ mà Ngạo Phong cần cho việc phục hồi long hồn, cô bé mới bỏ tay ra khỏi chỗ vảy ngược của Ngạo Phong.
Cả quá trình không ai tiến đến làm phiền, phải đối phó với hàng ngàn mũi tên của tộc nhân tộc Đông Di, đám trinh sát Thổ tộc nhất thời không dám manh động.
Nhìn thấy A Lê đứng dậy, tộc trưởng bộ tộc Đông Di đi đến bên cạnh cô bé rồi cúi người cung kính hỏi: “A Lê, phải xử trí đám trinh sát này ra sao đây?”“Trước tiên cứ bắt về đã, giữ lại đám này để có thứ giao dịch với lão già Hiên Viên hòng đổi lấy dũng sĩ của bộ tộc chúng ta.
” A Lê nói.
Cho dù có tức giận đến mấy, A Lê cũng không hề mất đi lý trí.
Ngạo Phong tuy rằng thương thế khá nghiêm trọng, nhưng cũng không phải do đám trinh sát này gây ra, kẻ duy nhất đánh Ngạo Phong là Cường Lương đã bị tiêu diệt.
Bộ tộc Đông Di vẫn còn ba ngàn cung thủ bị Hiên Viên Đế nhốt làm con tin ở núi Thủ Dương, bắt đám trinh sát này vừa hay có thể giúp cô bé đoạt lại tộc nhân của mình.
Tộc trưởng nghe lệnh, lớn tiếng bảo đám trinh sát kia: “Buông vũ khí xuống, kẻ kháng lệnh giết không tha.
”