Theo bước chân nặng nề của cô, tâm trạng của các dũng sĩ tộc Thổ mai phục hai bên đường ngày càng khẩn trương, cứ như mỗi một bước đều đạp lên trái tim của bọn họ rồi vô tình mà nghiền nát.
Bọn họ không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt để đè ép nội tâm đang vô cùng sợ hãi, liều mạng nắm chặt vũ khí trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thùy Họa.
Thùy Họa tiếp tục bước về phía trước khoảng chừng mười trượng liền có người ra tay.
Sau khi có một đạo ánh sáng lạnh lẽo lóe lên tiếp sau đó liền có vô số đạo ánh sáng khác theo sau, kiếm quang chồng chéo từ khắp mọi nơi hướng thẳng đến tuyệt thế mỹ nữ vừa oai hùng vĩ đại vừa phát ra hàn ý rét lạnh thấu xương đang đứng giữa con đường kia.
Khi hàng trăm ngàn đạo kiếm quang đánh đến, Thùy Họa bạo phát ra quân uy mạnh mẽ để kiếm quang chém lên người, thân thể Tử Thần của cô ấy có thể chống đỡ, nhưng bộ trọng giáp Băng Phách Hàn Thiết kia lại không thể nào chịu được sự trùng kích hủy diệt như vậy, chỉ nghe “bang” một tiếng, một khối Băng Phách bên vai phải của Thùy Họa bởi vì bị tấn công quá mạnh mà vỡ nát.
Băng Phách vỡ vụn, đòn công kích hủy diệt đó liền làm cơ thể Thùy Họa bị thương, bản năng cơ thể khiến cô rùng mình một cái.
Dũng sĩ tộc Thổ đứng hai bên đường thấy vậy liền dũng cảm hơn nhiều, binh đao trong tay lần lượt giơ lên, chém thẳng về phía Thùy Họa.
Thùy Họa nheo mắt lại, cẩn thận lắng nghe, dùng thần niệm dò ra người đứng gần cô nhất rồi trở tay chém một đao về phía sau.
“Thình Thình”Ánh sáng trên người vị dũng sĩ tộc Thổ kia lóe lên liền tắt đi, sau đó thân thể bị đao cương chém nát, chưa kịp ngã xuống đất thì người đã biến thành màn mưa máu thịt.
Không hề có tiếng kêu thảm thiết nào, chỉ có một mảng đỏ tươi trên mặt đất.
Một đao giết người diệt hồn, hồn bị Thùy Họa hấp thu, miệng vết thương cũng liền lại.
Lưỡi đao sắc bén sát lục sinh mệnh, lực lượng trọng thương thần hồn.
Ta chiến đấu giữa sát lục, tựa như đóa hoa giữa sớm mai.
Lưỡi đao của Tử Thần một khi bắt đầu giết chóc, trên con đường dài từng đóa từng đóa hoa máu nở rộ.
Dũng sĩ của tộc Thổ đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Tử Thần, cho đến khi Tử Thần dùng lưỡi đao lấy đi sinh mạng của bọn họ, thì họ mới hiểu được người mà họ đang đối mặt là dạng tồn tại như thế nào.
Từng đóa hoa màu máu ngày càng chen chúc với nhau, con đường cũng bắt đầu rỉ máu, giữa phiến đá cũng đã âm ẩm lưu động nhiệt độ của máu tươi.
Máu chưa lạnh, lưỡi đao lại băng hàn đến cực điểm.
Con đường dài biến thành biển máu, dũng sĩ tộc Thổ dùng máu thịt của bản thân biến nơi này thành lò sát sinh.
Dũng khí của họ dần biến mất, sự tuyệt vọng sinh ra từ sâu trong linh hồn, nữ nhân này giống như cơn ác mộng họ gặp khi còn nhỏ, khiến họ phải hoảng sợ khóc thét.
Đáng tiếc mệnh lệnh mà họ nhận được là, không chết không thôi, không thể lùi bước.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng Thùy Họa cũng đến đầu còn lại của con đường, đối diện với một vạn chiến sĩ trọng giáp ở quảng trường Hoa Viên.
Một vạn người này không giống với nhóm người mai phục hai bên đường, bọn họ đã được Hiên Viên Thần Điện tẩy lễ, trọng giáp cho họ lực phòng ngự cường đại, mà tẩy lễ của Hiên Viên Đế lại cho họ sự bảo hộ của Tiên Thiên Mậu Thổ.
Công kích dưới nửa bước Thiên Tôn căn bản không thể động đến họ, mà muốn phát huy chiến lực của nửa bước Thiên Tôn bắt buộc phải dùng đến thần niệm.
Muốn đồ sát thần không phải chuyện nhỏ, nhìn khắp Hồng Hoang Quy Khư cũng chỉ có Hiên Viên Đế có thể bày ra trận thế lớn như thế này, trước tiên dùng một vạn dũng sĩ tinh nhuệ mai phục để thăm dò chiến lực của Tử Thần, sau đó lại dùng một vạn dũng sĩ trọng giáp để tiêu hao nhuệ khí và kích phát sát tính của Tử Thần.
Đáng tiếc, bàn tính của Hiên Viên Đế đã định sẵn là sai ngay từ đầu.
Không chỉ nhân gian không biết gì về uy năng của Tử Thần Thái Cổ Minh Giới mà Hồng Hoang Quy Khư cũng như vậy.
Chỉ cần có người chết, liền sẽ có hồn năng, có hồn năng thì thần niệm của Tử Thần vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ cạn kiệt.
Hiện tại Thùy Họa đã đồ sát đẫm máu một vạn dũng sĩ tộc Thổ, hồn năng ở nơi này sớm đã vô cùng dồi dào, chỉ là vẫn chưa đủ để cô ấy hoàn thành lần niết bàn thứ năm mà thôi.
Một màn dao quang máu thịt lại lần nữa hiện ra, một vạn dũng sĩ trọng giáp tộc Thổ không hề dễ giết, Thậm chí nếu lưỡi đao không theo kịp thì đao bị gãy cũng là chuyện thường.
Thùy Họa không ngừng di chuyển giữa cả vạn người để né đòn, khi ánh đao màu bích lam lóe lên nhất định sẽ có pháo hoa màu máu nổ tung.
Trừ Thùy Họa ra, tất cả những người tiến vào Quy Khư không một ai có thể chém giết giữa vạn quân lại không hề bị quân uy áp chế.
Thùy Họa có thể làm được điều này không chỉ nhờ vào thân thể Tử Thần mà còn có quân uy vô cùng mạnh mẽ của mệnh cách Phá Quân.
Tiếng hét “giết” của tộc Thổ mới ban đầu còn vang dội rung trời, không bao lâu sau thì lặng yên không một tiếng động.
Chuyện tiêu hao thần niệm không hề xảy ra, chỉ có càng giết càng vô tình, chiến ý mỗi lúc một cao.
Ở Hiên Viên Thần Điện, Hiên Viên Đế và Thủ Tịch Đại Tế Tư đứng ở đài cao nhìn huyết khí ngút trời bay lên từ quảng trường Hoa Viên.
Đứng phía sau hắn là Kiêm Hà đã bị phong cấm thần niệm.
Sắc mặt Kiêm Hà mang đầy vẻ âu lo, cô biết rõ trong thành Thủ Dương ẩn giấu vô vàn sát cơ, cũng biết Thùy Họa một mình xông vào thành.
Nhưng khi Hiên Viên Đế quay đầu nhìn lại thì cô lại bày ra vẻ mặt vân đạm phong khinh.
- Giải thích "vân đạm phong khinh" là mây trôi nước chảy, vô ưu vô lo, bình thản tự nhiên.
Hết giải thích.
“Nếu như quả nhân đồ sát thần thành công, cô có biết vận mệnh gì đang chờ đợi cô không?” Hiên Viên Đế mặt không để lộ bất kỳ biểu cảm nào nói.
“Cái gì?”“Quả nhân muốn dùng thân thể của cô để khao thưởng dũng sĩ tam quân!”