Trận chiến trên quảng trường Hoa Viên kéo dài đến tận hoàng hôn.
Hoàng hôn, trời chiều như màu máu, giống hệt với màu trên bộ trọng giáp Băng Phách Huyền Thiết của Thùy Họa ngay lúc này.
Hồng Hoang chỉ biết đến cái danh minh quân của Hiên Viên Đế, nhưng lại không hề biết rằng từ đầu đến cuối trận chiến này hắn đều thờ ơ, lạnh nhạt nhìn hai vạn quân tộc Thổ chết thảm, sắc mặt không thay đổi dù chỉ một chút.
Bách tính thành Thủ Dương tuy rằng không lộ diện nhưng bước chân của Tử Thần đã trở thành ấn tượng sâu đậm in vào lòng họ.
Đạo Tàng đời sau đánh giá rằng: Phá Quân của Ma Đạo sau trận chiến ở thành Thủ Dương, bước chân Tử Thần trở thành một điều cấm kỵ mà chẳng ai muốn nghe thấy.
Hiện tại trong số năm vạn dũng sĩ tộc Thổ mà Hiên Viên Đế giữ lại ở thành Thủ Dương đã hao tổn mất hai vạn quân, ba vạn quân còn lại toàn bộ đều tập hợp ở quảng trường trước Thần Điện.
Ba vạn quân này cũng không phải dùng để dâng lên cho Tử Thần tùy tiện giết, bởi vì trong đấy có hơn một trăm dũng sĩ vương giả cấp bậc nửa bước Thiên Tôn mà Hiên Viên Đế đã tỉ mỉ lựa chọn.
Dũng sĩ bình thường rất khó thương tổn đến bản thể của Thiên Tôn, nhưng mà dũng sĩ cấp bậc vương giả lại có thể.
Bọn họ lẫn vào ba vạn tinh binh, dùng sát khí quân uy che đậy thần niệm, không ai có thể cảm giác được sự tồn tại hay phương hướng của họ, đương nhiên cũng chẳng ai có thể trốn thoát được sự tập kích hủy diệt của họ.
Thùy Họa đi lên quảng trường, cô phải vận dụng hết tất cả quân uy bản thân có để chống lại quân uy sát khí của ba vạn tinh binh.
Sau khi trải qua trận chiến ở quảng trường Hoa Viên, trọng giáp Băng Phách Huyền Thiết đã bị tổn hại nghiêm trọng, đến ngay cả Phục Hi Giám Yêu Kính ở giữa cũng đã xuất hiện vết nứt.
Cũng chỉ có cô, phong quang không thay đổi, sắc lạnh như đao phong.
Cô không biết sát cơ đang ẩn tàng trong ba vạn tinh binh này, cho dù có biết rồi thì cũng chẳng có một chút sợ hãi nào.
Hiên Viên Thần Điện, Hiên Viên Đế và Thủ Tịch Đại Tế Tư thần bí đang lạnh nhạt nhìn về quảng trường trước Thần Điện.
“Quảng lão, ngươi có vừa lòng với nước cờ này của quả nhân không?” Hiên Viên Đế hỏi.
“Bàn cờ này của bệ hạ dù là Thanh Đế có đến đây cũng phải nuốt hận ngã xuống, muốn diệt sát Tử Thần lại hoàn toàn dư sức.
” Thùy Họa một đường đánh giết từ ngoài thành vào đến đây chiến lực vẫn chưa bị hai người này nhìn thấu, nên Thủ Tịch Đại Tế Tư mới nói ra một câu như vậy.
“Ha ha, chiến lực của Tử Thần quả thật rất mạnh, nhưng còn xa mới sánh bằng Thanh Đế.
Nói đến cũng kỳ lạ, Quy Khư xuất thế, lão già Thanh Đế đó lại có thể đè nén tâm tính không xuất hiện, chẳng lẽ lại giống như trong truyền thuyết đã nói, thọ nguyên của hắn thật sự đã đến cực hạn.
"“Thanh Đế bí ẩn khó dò, chỉ sợ là có thâm ý khác.
”“Ha ha, quả nhân ngược lại muốn xem xem hắn có thể nhẫn đến khi nào.
”Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, lòng Kiêm Hà càng lạnh, cô ấy biết được sức mạnh của Tử Thần Chi Thân, nhưng Hiên Viên Đế vốn là một tồn tại cấp bậc Thiên Tôn, có năng lực làm tổn thương đến thần hồn của Thùy Họa.
Còn có Thủ Tịch Đại Tế Tư này nữa, chiến lực sợ là cũng đã ở cấp bậc Thiên Tôn.
Nếu như Thùy Họa không may bị đánh vào niết bàn, hai người này ra tay tuyệt đối có năng lực hủy diệt thần hồn của cô ấy.
Đáng tiếc, tuy rằng lòng cô lo lắng không yên nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Dưới hạ lưu sông Lạc Thủy, lãnh địa của bộ tộc Đông Di.
Sau khi thương thế của Ngạo Phong đã ổn định, A Lê càng lo lắng cho an nguy của Thùy Họa.
Lúc này Trương Chi Viễn đã liên lạc được với mấy cao thủ nửa bước Thiên Tôn mạnh nhất của Nhân Đạo, toàn bộ đều tụ tập ở lãnh địa của bộ tộc Đông Di.
Mới đầu Trương Chi Viễn còn lo lắng Ma Đạo lật mặt với Hiên Viên Đế sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến đại cục, nhưng từ sau khi Thùy Họa đơn thương độc mã tiến vào thành thủ Dương, ông ta ngược lại trở nên trầm tĩnh.
A Lê ngưng tụ ra thần cách của Thái Cổ Nguyệt Ma khiến ông ta lo lắng về sự quật khởi của Ma Đạo, hiện tại ông ta cảm thấy, nếu như Ma Đạo thật sự vì Hiên Viên Đế mà mất đi Phá Quân, đối với Nhân Đạo mà nói có lẽ còn ý nghĩa hơn việc có được hồn của Cung Công.
Vậy nên, khi A Lê bảo ông ta bày tỏ thái độ, ông ta chỉ lạnh nhạt nói thành Thủ Dương trùng trùng sát cơ không thể tùy ý mạo hiểm.
A Lê không phải kẻ ngốc, có thể nhìn ra Trương Chi Viễn không định nhúng tay vào nữa, đồng thời càng cảm thấy lo lắng cho Thùy Họa hơn.
Suy nghĩ chốc lát liền đi tìm tộc trưởng để ông ấy trưng binh, lập tức đi đến thành Thủ Dương.
Một vạn đại quân xạ thủ của bộ tộc Đông Di vừa tập hợp xong, Bạch Vô Nhai cũng đến nơi kịp lúc.
Sau khi gặp A Lê, hai người liền dẫn binh tiến về thành Thủ Dương.