Sau khi thời đại Mạt Pháp kết thúc, Ma Đạo có thêm một vị Thiên Tôn hay bớt đi một vị Thiên Tôn cũng không làm thay đổi tình trạng sinh tồn của Ma Đạo.
Hơn nữa, sáu con rồng của tôi đã có được chiến lực của Thiên Tôn, vậy nên tôi có chứng Thiên Tôn hay không thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến Ma Đạo.
Tuy nhiên, nếu tôi một bước thăng thiên, dù không là Đạo Tổ, có thể trở thành thiên tôn mạnh nhất như Lữ Thuần Dương, đối với Ma Đạo mà nói sẽ có sự khác biệt.
Rất khó để thành Thiên Tôn, Nhân, Tiên hai đạo có trăm vạn đạo chúng, có thể chứng được Thiên Tôn lại được mấy người?Mộ Dung Nguyên Duệ có thể làm được vì cô ấy là Cửu Thiên Huyền Nữ niết bàn trùng sinh.
Tạ Lưu Vân có thể làm được do ông ta là một thiên tài Đạo môn thời đại Mạt Pháp, vả lại đã tự chủ niết bàn trùng sinh nhiều lần trong Nhân gian.
Ngoài bọn họ ra, thì còn có ai nữa? Ngay cả khi có, thì cũng rất ít.
Trong ba nghìn năm thời đại Mạt Pháp, không có Thiên Tôn nào được sinh ra trong Nhân gian, Trương Đạo Lăng, Lữ Thuần Dương và những người khác đều là sau khi phi thăng tổ đình Nhân Đạo Hàm Cốc Quan mới có cơ duyên Thiên Tôn.
Về phần những những nhân vật tên tuổi khác trong Đạo môn phi thăng, chẳng hạn như Toàn Chân Tổ Sư Vương Trùng Dương, Võ Đang Tổ Sư Trương Tam Phong và những người khác, có lẽ đến giờ họ vẫn chưa chứng được Thiên Tôn.
Chứng Thiên Tôn đã khó, từ Thiên Tôn trở lên, mỗi bước lại càng khó.
Bởi vì Thiên Tôn tương đương với sự định hình khuôn mẫu, đại đạo viên mãn là biểu tượng của Thiên Tôn, viên mãn đại đạo rồi thì trái lại sẽ làm cản trở con đường tu hành.
Cũng giống như một cái cốc đầy nước vậy, nước đã đầy rồi, làm sao có thể tiếp tục chứa được nữa?Đạo Phá Quân của Thùy Họa lúc đó cũng đã viên mãn, nhưng lại cố gắng hết sức áp chế để lại một chút, chính là tạo ra một bước đột phá trong tu hành.
Mà tôi cũng như vậy, đạo Thất Sát của tôi có thể viên mãn vô khuyết bất cứ lúc nào, nhưng tôi biết mình không thể bước thêm một bước nào.
Một khi tôi đã chứng Thiên tôn, vậy thì việc tu hành ma kiếm của tôi ắt sẽ bị đạo Thất Sát kéo chân.
Ma Đạo Tổ Sư ngay từ đầu đã không có lựa chọn, ông ấy không chứng Thiên Tôn thì không thể dẫn dắt Ma Đạo trỗi dậy, nhưng bây giờ xem ra tôi có thể tránh được vấn đề này.
Ngăn việc Thất Sát viên mãn, tiếp tục tu hành ma kiếm.
Kiếm khí cự long là ngoại vật, không thích hợp dùng nhiều, cấp bậc chiến đấu của Thiên Tôn sẽ không cho tôi thời gian triệu hoán chúng.
Ma Kiếm thao thao, Thần Kiếm miểu miểu, Quỷ Kiếm u u.
Đáng tiếc hiện tại tôi chỉ có thể lĩnh ngộ ma kiếm, không như Ma Đạo Tổ Sư có ngộ tính siêu việt, muốn tôi lĩnh ngộ Thần, Ma hai loại kiếm, cũng không lĩnh ngộ được, chỉ đành đi thỉnh giáo người khác vậy.
Bắc Minh Tú tu hành Quỷ Kiếm, đợi tôi ra khỏi Quy Khư thì có thể đi tìm ông ấy.
Ngoài ông ấy ra, thực sự còn có một bậc thầy Quỷ Kiếm khác trong Tam giới nữa, Cửu U Nữ Đế.
Chỉ là, đợi khi tôi ra ngoài, thời đại Mạt Pháp ắt đã kết thúc, gặp lại cô ấy cũng chỉ trên chiến trường mà thôi.
Khi nghĩ đến Cửu U Nữ Đế, tôi sẽ nhớ đến Phật Gia.
Tôi nhớ đôi mắt trong như thủy tinh của Phật Gia, tôi nhớ sự dịu dàng và yên tĩnh của cô ấy.
Cô ấy không nhẫn nhịn như Khương Tuyết Dương, cũng không nồng nhiệt như Thùy Họa, giống như một bài thơ của Trát Tây Lạp Mẫu: Nàng gặp, hay không gặp ta.
Ta vẫn ở đây.
Không mừng, không lụy.
Nàng nhớ, hay không nhớ ta.
Tình vẫn ở đây.
Không còn, không mất.
Đáng tiếc trên đời không còn Phật Gia, không còn nữ nhân thanh khiết xinh đẹp như đóa hoa sen nữa.
Quỷ Kiếm cảm ngộ từ Bắc Minh Tú, tôi có thể mời ông ấy tham gia lĩnh hội truyền thừa ma kiếm trong kiếm Anh Hùng, nhưng thần kiếm thì tôi không có ai dạy.
Thần kiếm của Tạ Lưu Vân là do Lữ Thuần Dương truyền lại, thế nên ông ta chắc chắn sẽ không dạy tôi.
Về phần hai vị Thiên Tôn của Ma Đạo, cái bọn họ tu hành cũng không phải kiếm đạo, Cửu Thiên Phong Chủ, Phong Thập Bát cũng không phải.
Như vậy thì, thần kiếm chỉ có thể do chính bản thân tôi lĩnh hội mà thôi.
Cơ duyên thuộc về tôi đã đủ nhiều rồi, tôi luôn biết ơn điểm này, tôi chỉ lo lắng rằng mình không có đủ thời gian để lĩnh hội được thần kiếm.
Sau khi Tạ Lưu Vân rời đi, cấm chế của Liễu Chi Nhung càng đến gần vực sâu nơi vết nứt, sợ rằng thanh kiếm Anh Hùng trong tay tôi sẽ gây ra rắc rối.
Tôi còn nhớ như in lời cô ấy nói hôm đó, Quy Khư là nhân quả của Thiên Đạo, nhưng dù có nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng không hình dung được đây rốt cuộc là dạng nhân quả gì.