Tin tức Ma Đạo Tổ Sư nhập thế, đầu tiên lan truyền rộng rãi trong nội bộ đệ tử Nhân đạo, tiếp đó đã nhanh chóng được người người bàn luận xôn xao từ trung tâm huyện Hà Khúc đến khắp đại địa Cửu Châu.
Không rõ vì đạo môn biết tôi đang ở Hà Khúc, người âm trong thiên hạ, thậm chí tất cả âm linh tai họa, chỉ cần phàm là dị loại đã khai mở linh thức đều biết tôi đang có mặt ở đây.
Chỉ trong một đêm mấy đạo quán của Nhân đạo đã rời khỏi khu vực Hà Khúc, tất cả tượng thần đều được dời đi, không một thần vị của chư thần nào đồng ý lưu lại cả.
Ngay đến âm linh tai họa cũng hốt hoảng ba chân bốn cẳng mà chạy, trong một đêm ngắn ngủi huyện Hà Khúc dường như đã quay trở lại thời đại Mạt pháp thái bình thịnh thế.
Đáng tiếc thay, có những thứ phải đợi đến khi mất đi mới thấu hiểu giá trị đáng quý của nó.
Tín ngưỡng vốn dĩ là con dao hai lưỡi, khi bạn kính trọng một vật thiêng liêng nào đó, thứ ấy nhất định mang lại nỗi khiếp sợ khó quên tận sâu trong tâm hồn bạn.
Chỉ khi thời đại Mạt pháp còn tiếp diễn, thần minh mới không thể kiêu ngạo đắc ý trêu đùa chúng sinh, dị loại cũng không dám ngang ngược tác oai tác quái tại nhân gian.
Mạnh thắng yếu thua giữa các loài sinh vật là cuộc chiến sinh tồn khốc liệt trong tự nhiên, bất luận tranh chấp ra sao đều nằm trong thế cân bằng mong manh, mà việc thần minh hay dị loại hạ giá đến đây đã đi ngược lại đạo tự nhiên, phá hoại sự cân bằng của chúng sinh.
Ba ngàn năm nay Ma đạo không xuất thế thực chất là đang đợi thời đại Mạt pháp kết thúc, bởi vì thời đại Mạt pháp thật ra chính là thời đại bình đẳng nhất của chúng sinh.
Ngày thứ hai, tôi tản bộ cùng Thùy Họa.
Từ khi trở thành Ma Đạo Tổ Sư, tôi dường như đã cắt đứt toàn bộ các mối liên lạc với nhân gian.
Mục đích nhập thế lần này là vì xem xét nhân tình thế thái, vừa hay có cơ hội thảnh thơi tận hưởng không khí trong lành một thời gian.
Thần điện Trương thiên sư ở cổng làng đã dời đi, chỉ còn mấy kẻ không rõ danh tính lởn vởn ở đâu đó để nghe ngóng tình hình.
Sau khi nhờ anh trai và chị dâu tôi mua vài bộ quần áo, tôi và Thùy Họa thay đồ rồi đi ra ngoài.
Tôi mặc một chiếc áo nỉ màu đen phối với quần thun thể thao đen, áo nỉ còn có mũ, bao trùm nửa khuôn mặt.
Đồ của Thùy Họa và tôi là đồ đôi, ngoại trừ mũ trùm ra, còn mang một chiếc kính râm che đi hỏa diệm màu xanh trong mắt cô ấy.
Nhìn thấy cách ăn mặc của hai chúng tôi, ánh mắt chị dâu tràn ngập sự ngưỡng mộ sùng bái.
“Thật ngưỡng mộ mấy người tu hành như các em, giữ mãi tuổi thanh xuân, vĩnh viễn cũng không bao giờ già đi.
Anh nhìn Tạ Lan trẻ trung ra sao kìa, rồi xem lại anh, y chang một lão già tóc bạc phơ vậy đó.
” Chị dâu tôi nói.
Anh trai tôi cười trừ, cũng không phản bác.
“Ngược lại em thì rất ngưỡng mộ anh chị.
” Thùy Họa nói.
“Em dâu, tại sao lại ngưỡng mộ anh chị làm gì chứ?”“Chị và anh trai có thể sớm tối bên nhau, cơm no gạo ấm sống yên ổn cả một đời, còn em và Tạ Lan lại không làm được như thế.
”Chiến sự Ma đạo không dứt, tương lai sắp tới sẽ còn có trận chiến tàn khốc đang chờ đợi chúng tôi phía trước.
Sinh tử trên sa trường chỉ nằm trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, bất thình lình đều sẽ có người không từ mà biệt.
Thùy Họa phụ trách dẫn dắt tam quân, tôi gánh vác cờ chiêu hồn Ma đạo, hai ngọn núi lớn đè nặng trong tim không hề liên quan gì đến chuyện tình cảm.
Nếu không phải như thế, tôi và cô ấy cũng sẽ không chia cắt suốt mười năm mới nếm trải niềm vui ân ái của đôi vợ chồng.
Nói là vợ chồng, nhưng chỉ có thể làm chiến hữu suốt mười năm.
Thật sự khó nói rõ là tôi đã phụ cô ấy, hay là cô ấy đã phụ tôi.
Trên phố người qua kẻ lại đông đúc náo nhiệt, nhìn có vẻ giống hệt với trước đây, tuy nhiên tiệm nổi tiếng và tấp nập người mua nhất lại là tiệm nhang đèn, còn là do người trong đạo môn kinh doanh.
Người bày hàng đoán mệnh, xem phong thủy, mua nhang đèn khá đông, việc buôn bán của người âm đa dạng đầy đủ mọi loại mẫu mã, trước đây họ hằng ngày đều nơm nớp lo sợ trốn tránh ở chốn nhân gian, nhưng bây giờ đã đường đường chính chính đứng ở ngoài sáng rồi.
Đi đến ngõ hẻm, tôi nhìn thấy một đạo sĩ lôi thôi lếch thếch, uống say khướt, nửa tỉnh nửa mê nằm gục trên nền đất, đôi lúc còn bất chợt hét toáng lên một câu chửi thề ầm ĩ khiến người bên ngoài ai cũng nghe thấy: “Ma Y Thần Tướng, Thiết Khẩu Trực Đoạn.
”Trên vách tường đằng sau lưng ông ta còn viết hai câu đối: Đoán thiên đoán địa đoán sinh tử, giáng quỷ giáng yêu giáng thần minh.
Ai ai cũng cho rằng đây là một đạo sĩ điên, không kẻ nào thèm quan tâm đến ông ta, thỉnh thoảng còn có người khạc nhổ nước bọt vào ông ta rồi mắng một câu: “Bất kính với thần linh, thiên lôi sẽ đánh chết ông đó.
”Tôi nhìn thấy mà lắc đầu chán nản, chuẩn bị dẫn Thùy Họa đi chỗ khác, ai ngờ đạo sĩ điên kia sau khi nhìn thấy chúng tôi bất ngờ nhảy vồ ra, dọa người đi đường sợ tái mặt một phen.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, vị thí chủ này, muốn đoán mệnh sao?”“Không cần đâu.
” Tôi nói.
“Ầy, đáng tiếc rồi.
” Đạo sĩ điên đó thở dài một tiếng nói.
Đây là thủ đoạn thường dùng của đám đạo sĩ giang hồ, than thở một tiếng đáng tiếc, dẫn dụ tính hiếu kỳ của người khác, sau đó nói nhăng nói cuội một hồi, lừa gạt tiền của họ.
Tôi không thèm quan tâm, nhưng Thùy Họa lại mở miệng hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”“Người có ba kiếp, kiếp trước kiếp này và kiếp sau, phân biệt tương ứng với quá khứ hiện tại và tương lai.
Nhưng tôi chỉ nhìn thấy kiếp này trên người của vị thí chủ đây, vì thế mới muốn giúp cậu ta bói một quẻ đoán mệnh, vấn đề là vị thí chủ này không đồng ý.
” Đạo sĩ điên kia nói.
Lời của đạo sĩ điên ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của tôi, ngày ấy tôi đến đá Tam Sinh xem tiền kiếp và hiện tại, nhưng không nhìn thấy thứ gì hết, những chuyện liên quan đến kiếp trước của tôi chỉ như một đám mây mù lơ lửng.
Cửu U Nữ Đế còn nói, thân thế của tôi cũng giống hệt với Ma Đạo Tổ Sư lúc trước không cách nào thăm dò được.
Bây giờ một đạo sĩ điên không rõ lai lịch, lại nói ra những lời gần như tương tự những gì mà Cửu U Nữ Đế từng nhắc tới, làm sao mà tôi bình tĩnh được.