Trên thực tế, từ khoảnh khắc Thùy Họa xuất hiện dưới hình dạng của Hoàng Hà Nương Nương, thì tôi biết rằng cô ấy đã niết bàn thất bại.
Nhưng cũng không thể nói là thất bại, bởi vì cô ấy vẫn còn sống.
Thùy Họa quên hết những gì liên quan đến Ma Đạo, quên mất Phá Quân, quên cả Tử Thần.
Chỉ nhớ bản thân là một con ma ở sông Hoàng Hà, là một thiếu nữ nhà họ Lâm chết oan uổng từ bốn trăm năm trước.
Dĩ nhiên cô ấy không quên tôi, nhớ rằng đã từng gả cho tôi làm vợ, âm dương phối.
Sinh Tử Khiết Thoát, Dữ Tử Thành Tuyết.
Chấp Tử Chi Thủ, Dữ Tử Giai Lão.
Sát khí từ cổ địa núi Hạ Lan khiến cô hoảng sợ, sự khóc thương của các đệ tử Ma Đạo cũng không khiến cô cảm thấy ấm áp hơn.
Cô co ro trong vòng tay tôi, đầu không muốn ngẩng lên.
Tuy nhiên, khi ôm lấy một Thùy Họa như vậy, trong lòng tôi lại có chút vui sướng.
Trong những năm qua, Thùy Họa đã tung hoành khắp sa trường, hy sinh thân mình cho Ma Đạo.
Sự dũng cảm của cô ấy sẽ chỉ khiến cô ấy gánh chịu tất cả nỗi đau đớn.
Hàn Hoang Dã Tiên, Thùy Họa một đao bạc đầu.
Trong núi Không Minh, Thùy Họa để lại một câu: Anh Hùng Vân Tập Công Vị Lập, Mỹ Nhân Đề Đao Trấn Bát Hoang.
Tức là Anh hùng hội tụ chưa lập công, mỹ nhân vác đao trấn thiên hạ.
Thiên Trì núi Trường Bạch, sau khi tôi phong Tử Thần cho cô ấy, bốn mặt Long Hồn Hạo Kỳ nằm trên lưng cô ấy.
Trong trận Âm Sơn, Thùy Họa lần đầu tiên bắt đầu niết bàn dưới đao của Hoàng Sào.
Nỗi đau của niết bàn, những ai chưa trải qua thì không thể tưởng tượng ra được.
Phải chết tươi một lần, để đổi lấy sự niết bàn, trong quá trình niết bàn lại phải chịu lấy nỗi đau cực đại khi thần hồn bị tan vỡ rồi lần nữa tụ hợp.
Thùy Họa chưa bao giờ nói ra.
Dựa vào cơ thể bất tử của Tử Thần, chiến đấu trở thành quân hồn của Ma Đạo tôi.
Chừng nào cô ấy còn ở đó, đệ tử Ma Đạo sẽ không bao giờ thiếu tinh thần chiến đấu.
Kể từ khi Ma Đạo xuất hiện trở lại, hầu như không có thời gian để nghỉ ngơi.
Thậm chí, trong mười năm ở Quy Khư, cô ấy cũng ngày đêm làm việc, huấn luyện binh lính.
Trong thời gian rảnh rỗi, cô ấy đến núi Lưu Ba để trau dồi sát khí, củng cố tu hành.
Giáp chưa từng rời thân, đao chưa từng rời tay.
Người đời chỉ biết Phá Quân Ma Đạo dũng mãnh vô song, nhưng lại không biết, phía sau dũng khí kia ẩn chứa bao nhiêu khổ cực.
Nền tảng của Ma Đạo quá là mỏng manh, dù chỉ một thoáng sơ ý cũng khiến người ta hoảng sợ do sai sót.
Trong những năm này, Thùy Họa chưa bao giờ thực sự nghỉ ngơi được một lần.
Tại cổ địa núi Hạ Lan, hai lần niết bàn liên tiếp đã thổi bay ý chí cuối cùng của cô, không thể chịu đựng thêm nữa nên cô đã chọn quên mọi thứ liên quan đến Ma Đạo, quên đi thân phận và sứ mệnh của mình.
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của đệ tử Ma Đạo, tôi nói cho bọn họ biết, Lâm tướng quân không niết bàn thất bại, cô ấy chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.
Phải, cô ấy chỉ là đang mệt thôi.
Trận chiến cổ địa núi Hạ Lan đã kết thúc, đại quân Ma Đạo quay về Đông Hải.
Hành quân cùng với đại đội, Thùy Họa luôn tay trong tay bên cạnh tôi.
Trên cả đoạn đường cô ấy không hỏi tôi bất kỳ câu nào, chỉ tay trong tay lặng lẽ đi cùng tôi.
Cứ như thể như vậy hết cả đời, cô ấy cũng không có vấn đề gì.
Ba ngày sau, dưới sự yểm hộ của Nhân tộc, đại quân Ma Đạo đã thành công trở về đình viện quần tinh Bắc Đẩu ở Đông Hải.
Khương Tuyết Dương đã kiểm tra và suy luận cẩn thận cho Thùy Họa, nhưng cuối cùng cũng không thể tìm ra câu trả lời.
Thùy Họa bây giờ ngoài một âm thân không khác gì người thường ra, thì không còn thần thông gì cả, ngay cả thần uy Tử Thần cũng biến mất.
Vẫn may, trong một quãng thời gian ngắn trở lại, Ma Đạo sẽ không có cuộc chiến nào.
Ma Đạo đã dùng đại quân ba trăm vạn để san bằng hẻm núi Hạ Lan, đồng thời cũng để Tam giới thấy sức mạnh của Ma Đạo.
Với sự quy vị của Yến Tháp, Ma Đạo sở hữu hai vị sức mạnh chiến đấu bậc đạo tổ.
Một Ma Đạo như vậy, không ai dám dễ dàng tấn công, trừ khi trực tiếp khai mở một trận quyết chiến.
Vốn dĩ, sau khi cuộc chiến ở cổ địa núi Hạ Lan kết thúc, thì trận chiến phong thần sẽ diễn ra ngay lập tức.
Nhưng hiện nay, vì sự ra đi của Ngọc Hoàng, Tam giới đã tạm thời ổn định đôi chút.
Thời gian dường như quay trở lại thời kỳ Mạt Pháp, chúng sinh đều có cơ hội để thở.
Nhưng tôi biết rằng hòa bình sẽ không kéo dài.
Cửu U Nữ Đế đã nói với tôi trong trận núi Tiểu Bạch, rằng Thiên Đạo không phải do bị mắc kẹt trong kiếp họa không thể thoát ra, mà là ông ta không muốn thoát ra.
Chừng nào Thiên Đạo còn, trận chiến phong thần sẽ là đại kiếp sinh tử mà tam giới không thể tránh khỏi.
Trận chiến cổ địa núi Hạ Lan khiến đại quân Ma Đạo bị tổn thất nặng nề.
Phong Thập Bát chỉ còn là một tia gió, mà Ngạo Hàn cũng còn lại một tia thần hồn bản mệnh được bảo lưu trong long châu.