May mắn thay, ở Quy Khư có rất nhiều linh khí, không thiếu đất đai và núi, biển.
Thần cách của Phong Thập Bát vẫn còn đó, cô ấy có thể sử dụng linh khí của trời đất trong Quy Khư để trùng tụ thân thể.
Khương Tuyết Dương đã thiết lập đại trận Sinh Sinh Bất Tức hấp thụ địa khí của núi non và thủy khí của đại dương để giúp Ngạo Phong trùng tụ cơ thể Tổ Long.
Còn những chiến tướng khác của Ma Đạo, thì sẽ có thuật Nguyệt Quan của A Lê giúp bọn họ phục hồi thần hồn.
Phía trên Đông Hải, đình viện quần tinh Bắc Đẩu của Ma Đạo vẫn tiếp tục được xây dựng.
Trong Quy Khư, những chiến tướng trở về từ trận cổ địa núi Hạ Lan bắt đầu củng cố việc tu hành của họ.
Không còn Âm Sơn Pháp Mạch, Ma Đạo trở thành sự lựa chọn duy nhất cho vong hồn trong thiên hạ, quân đoàn vong hồn của Ma Đạo bắt đầu lớn mạnh nhanh chóng.
Không còn Cờ Chiêu yêu, Ma Đạo cũng trở thành lựa chọn duy nhất cho Yêu tộc trong thiên hạ, đại quân Yêu tộc của Ma Đạo bắt đầu nhanh chóng bành trướng.
Sự sụp đổ của Ngọc Hoàng khiến người phàm nhận ra rằng các vị thần cũng không toàn năng, cũng không bất tử.
So với sự thờ ơ của Nhân, Tiên hai đạo thì cuối cùng họ cũng nhận ra những gì Ma Đạo đã làm cho Nhân tộc.
Trận núi Không Minh, loạn Dã Tiên, trận Âm Sơn, bao gồm trận chiến cuối cùng ở cổ địa núi Hạ Lan đã gây chấn động tam giới này, mỗi cuộc chiến của Ma Đạo có thể nói là đều đang bảo vệ lợi ích của Nhân tộc.
Công đức quá khứ có thể quên, nhưng công đức hiện tại thì rành rành trước mắt.
Ban đầu, một số người tu hành Nhân tộc đã đến Đông Hải, gia nhập Ma Đạo và trở thành đệ tử Ma Đạo, vạn thế thiên hồng.
Đồng thời, giáo lý của Ma Đạo cũng bắt đầu từ từ xuất hiện rồi lưu truyền trong Nhân gian.
Đời ta vì đâu mà phải chiến đấu, là vì muốn an bang trừng trị cái ác.
Tôi chưa từng truyền pháp ở Nhân gian, chỉ dùng một trận chiến hy sinh mạng sống của mình để truyền bá giáo lý của Ma Đạo đến cho tất cả chúng sinh trong lục đạo.
Chúng sinh bình đẳng, hữu giáo vô loài.
Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.
Đây là sơ tâm của tôi, cũng là trách nhiệm của tôi với tư cách là Ma Đạo Tổ Sư.
Nhưng cho dù Ma Đạo có cường đại đến đâu, khí số của Ma Đạo trong Cờ Chiêu hồn chưa bao giờ tăng lên.
Tôi biết, đó là vì Thùy Họa.
Ma Đạo không có tướng Phá Quân, thì không có quân hồn.
Ngày tháng của Thùy Họa ở Quy Khư rất yên bình cũng rất hạnh phúc.
Mọi người không ai dám đưa ra bất kỳ yêu cầu nào đối với cô ấy, vì sợ làm xáo trộn sự bình yên khó có được của cô ấy.
Tôi đưa cô ấy đi xem tất cả sông núi của Quy Khư, xem tất cả những cảnh đẹp của Quy Khư.
Kể cho cô ấy nghe những thần thoại và truyền thuyết của Quy Khư, giới thiệu lai lịch và khởi nguồn của vạn tộc hồng hoang Quy Khư.
Sự hùng vĩ và cao lớn của núi Bất Chu, tuyết rơi quanh năm của núi Côn Ngô và những hàng cây đổ vô tận của núi Không Tang.
Cuối cùng, tôi đưa cô ấy đến sa hải nơi chân núi phía nam núi Bắc Minh.
Sa hải do màn Xuân Phong Hóa Vũ của Thanh Đế mà giờ đây đã hình thành ốc đảo.
Hoa cỏ um tùm, cây cối xanh tươi.
Khi đi đến đây, nét mặt của Thùy Họa thay đổi, trông thần sắc rất bi thương.
“Tạ Lan, tại sao nơi này mặt trời chiếu sáng, cảnh sắc lại đẹp đẽ, nhưng em lại cảm thấy nặng nề, khó chịu không nói nên lời?” Thùy Họa hỏi.
"Bởi vì nơi đây vốn dĩ là một sa mạc.
"Tôi đã kể lại toàn bộ câu chuyện Thanh Đế hóa thân thành mưa, Thùy Họa nghe đến xúc động, nhưng cũng chỉ là xúc động mà thôi.
Trong ký ức hiện tại của cô, không có người nào tên gọi là Thanh Đế, cũng không nhớ một Thanh Đế đã dùng hết sức lực cuối cùng của thọ nguyên cứu cô trong lần niết bàn thứ năm.
Đợi sau khi tôi dẫn cô ấy đi hết Quy Khư và kể lại tất cả những câu chuyện xảy ra ở đây, tôi mang theo Thùy Họa rời khỏi đây, đi đến Nhân gian.
Cha mẹ đã già, lần này về trông còn già hơn.
Thấy Thùy Họa đã trở lại hình dáng trước đây, cha mẹ thở phào nhẹ nhõm.
Ma Đạo cần một Tử Thần, nhưng cha mẹ tôi thích nhìn thấy Thùy Họa với dung nhan của một người bình thường hơn.
Khuôn mặt của Tử Thần quá kinh người, mái tóc trắng làm người ta kinh hãi hơn, ngược lại, chính khuôn mặt hiện tại của Thùy Họa mới khiến bọn họ vui thích.
Thùy Họa nhớ được tôi là chồng của cô ấy, vì vậy cô ấy cũng nhớ cha mẹ tôi.
Cô ấy hiện giờ đã không còn thần uy, cô ấy như một người con dâu bình thường, ở bên cha mẹ tôi để tận hiếu.
Giặt giũ nấu nướng, hiền lành đức độ.
Khi rảnh rỗi, cô ấy sẽ xem ti vi một lúc, hoặc làm một số công việc chân tay, cắt tỉa hoa lá.
Giống như một nữ tử bình thường vậy, chỉ khi ăn cơm, cô ấy vẫn không thể ăn được, người ăn cơm, ma ngửi nhang.
Có thể thấy cô thích khói lửa nhân gian hơn là ở trong Quy Khư.
Nếu như tôi không phải Ma Đạo Tổ Sư, tôi cũng muốn đi hết đời với cô ấy như vậy.
Đáng tiếc, Cờ Chiêu hồn trong huyền quan không khắc nào không nhắc nhở, rằng Ma Đạo cần Phá Quân trở về.
Đêm đó, tôi bắt đầu nói với cô ấy về Ma Đạo.
Điều tôi nói không phải là Ma Đạo của trước đây, mà là Ma Đạo của bây giờ, bắt đầu từ đàm Cửu Long.
Tôi không thể luôn luôn im lặng, cái Ma Đạo cần chính là Tử Thần mạnh mẽ của Thái Cổ Minh giới, không phải Thùy Họa hiện tại.
Thời gian Thiên Đạo cho Ma Đạo không còn nhiều, cô ấy phải nhanh chóng tỉnh dậy.
Trong câu chuyện, tôi đã không đề cập đến tên của cô ấy, thay thế cô ấy trong tất cả câu chuyện liên quan bằng Phá Quân.
Thùy Họa nghe xong, trầm mặc không nói.
Sau một hồi im lặng, cô ấy đột nhiên hỏi tôi: "Có phải anh đang cố nói với em rằng Phá Quân trong câu chuyện là em không?""Ừm.
""Nếu em không muốn làm Phá Quân, em có thể chỉ làm vợ anh không?""Tại sao?"“Em cảm thấy Phá Quân quá mệt mỏi rồi.
” Thùy Họa nhìn tôi đau khổ đáp.