Câu nói “Phá Quân mệt mỏi quá” của Thùy Họa khiến tôi buồn vô hạn.
Những lời an ủi cũng không thể nói được nữa, chỉ biết ôm cô ấy vào lòng và hôn nhẹ lên gò má.
Đôi môi đỏ thắm dịu dàng, đôi má ửng hồng lên.
Hàng mi dài run lên vì xúc động.
Cô ấy chỉ muốn làm vợ, vậy tại sao tôi phải ép cô ấy làm Phá Quân của Ma Đạo.
Hoặc có lẽ cô ấy không quên thân phận của mình, nhưng khi linh hồn bị thương, những ký ức này đều bị cô ấy chọn lọc để quên đi.
“Anh có chê em không?” Thùy Họa nép vào ngực tôi hỏi.
"Sẽ không.
"Những lời như chán ghét làm sao nói được chứ.
Chỉ trách phận làm chồng tôi quá kém cỏi, thậm chí không thể cho người phụ nữ của mình một sự an toàn.
Thùy Họa không muốn tỉnh lại, vậy thì tôi sẽ chịu lấy tất cả gánh nặng thuộc về cô ấy.
Không có Phá Quân, nhưng còn Đạo Tổ.
Chiến lực của tôi bây giờ không yếu, nhưng tham lam muốn cả ý nghĩa thâm sâu của Thần Kiếm, nên mãi chưa chứng thiên tôn, nếu lựa chọn chứng thiên tôn, trình độ chiến lực của tôi có thể trực tiếp nâng lên đỉnh cao thiên tôn.
Nếu như tôi có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu sắc của Thần Kiếm rồi mới chứng thiên tôn, ba kiếm hợp nhất sẽ giúp tôi một bước lên mây, trực tiếp nhảy ra khỏi hệ thống tu hành của Đạo môn, sở hữu sức mạnh nguyên sơ hỗn độn, chiến lực sẽ được trực tiếp thăng cấp lên cấp độ của đạo tổ.
Kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, một kiếm có thể chặn trăm vạn cao thủ.
Chỉ khi tôi như vậy mới có tư cách bảo vệ người phụ nữ của mình.
Nghĩ về điều này, tôi càng khao khát có được ý nghĩa sâu sắc của Thần Kiếm.
Nhưng Thần Kiếm miểu miểu, nhỏ đến mức khó tìm.
Nhân, Tiên hai đạo sẽ không thể dạy tôi nghĩa lý của Thần Kiếm, Nhân gian lại chỉ có kiếm Võ đạo, tôi đi đâu để lĩnh hội Thần Kiếm đây?Nửa thanh kiếm gãy của Thiên Đạo chỉ có thể giúp tôi hiểu hơn về Ma Kiếm và Quỷ Kiếm, nhưng lại không thể khiến tôi bước chân vào cánh cửa Thần Kiếm.
Một Thùy Họa quên đi Ma Đạo trông ngây thơ và trong sáng, lại rất dễ xúc động.
Tôi thường nói rằng cô ấy quá lãnh đạm, thường hôn mà không cảm nhận được gì.
Bây giờ cô ấy không học mà tự biết, cái lưỡi băng lạnh của cô ấy giống như một con rắn nhỏ nhanh nhảu vậy.
Mất đi dung nhan Tử Thần, tôi có thể nhìn thấy biểu cảm trong mắt cô ấy, thấy sự khao khát tình yêu tận sâu trong tâm hồn cô ấy.
Cũng có thể đưa tay chạm vào má cô ấy, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ấy.
Trên gối không có sợi tóc trắng xõa nữa, từng sợi tóc đen nhánh áp vào làn da trắng như tuyết, một Thùy Họa như vậy khiến tôi yêu thương không thôi.
Những ngày này, chúng tôi thường cả đêm triền miên.
Giống như vũ đả ba tiêu, tùy phong tiềm nhập dạ.
Tựa như trên biển kinh hồng, mây bồng nơi vu sơn.
Đã nếm qua tư vị, thì tình khó mà kiềm được.
Ma là âm, âm là nước, nước đại diện sự hiền dịu.
Thế nhân chỉ biết rằng ma rất đáng sợ, đó là bởi vì hầu hết thứ họ gặp đều là lệ quỷ, oan hồn, quỷ đòi mạng.
Ít ai biết rằng, khi diễm quỷ phong tình thì trở nên dịu dàng hơn cả người.
Chỉ là sự dịu dàng của diễm quỷ không phải là thứ mà người bình thường có thể lĩnh hội được, nếu không phải tôi có đạo thể thiên tôn, e rằng ngày ngày cùng Thùy Họa triền miên như vậy, dương khí cũng sẽ sớm mà cạn kiệt.
Trước kia lênh đênh nửa ngày nhàn, bây giờ lại say sưa trong sự dịu dàng.
Trắng nõn tựa tuyết, điểm hồng lốm đốm.
Một nửa là hàn băng, một nửa là hỏa diễm.
Thùy Họa không muốn tỉnh, hà cớ gì tôi lại không muốn tiếp tục say với cô ấy ba vạn lần như thế chứ.
Tuyết Dương nói rằng, chuyện của Thùy Họa không thể gấp được, muốn tôi dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy.
Ma Đạo nhờ Sát Phá Lang tam tinh mà an cư lạc nghiệp, mệt mỏi nhất đương nhiên cũng là ba người chúng tôi.
Thùy Họa chiến đấu và sát phạt không ngừng, Tuyết Dương lại có khi nào không cống hiến hết mình cho Ma Đạo.
Về phần đạo tổ như tôi, Cờ Chiêu hồn trong huyền quan nặng như núi, đè ép nhất thời không thở nổi.
Với suy nghĩ này, tôi không còn lo lắng về chuyện của Thùy Họa nữa.
Ma Đạo sinh ra không phải vì chiến tranh, mà là vì muốn chúng sinh hưởng thụ thái bình thịnh vượng, niềm vui trọn vẹn, bi kịch cay nghiệt không phải lúc nào cũng là do Ma Đạo dàn dựng.
Tôi không thể hứa hẹn với đệ tử Ma Đạo quá nhiều, ít nhất bây giờ tôi có thể cho họ một giây phút bình yên.
Thời gian hạnh phúc luôn giống như một ngôi sao băng bay qua, chỉ có đau khổ và thương tiếc trôi đi từng ngày trong một năm vậy.
Nhờ sự chiếu cố của khoa Linh Dị, chúng tôi cùng bố mẹ chuyển đến nhà mới, sống trong khu vườn biệt thự nơi quận Hà Khúc, phân cục khoa Linh Dị, anh trai và chị dâu tôi cũng chuyển đến ở cùng.
Đương nhiên, về thân phận của tôi, đã được khoa Linh Dị che giấu rất kỹ, ngoại trừ người tu hành và người trong Đạo môn, không ai biết tôi là Ma Đạo Tổ Sư, cũng không ai biết Thùy Họa chính là tướng Phá Quân của Ma Đạo.
Về việc tại sao chúng tôi không già đi, sau khi thời đại Mạt Pháp kết thúc, thì điều này không còn mới mẻ gì nữa.
Bởi vì chúng tôi thường mặc đạo bào, là đạo sĩ tu tập tại nhà.
Đạo sĩ có tu vi là thần tiên lục địa trong mắt người thường, có bản lĩnh cao, duy trì được dung nhan.
Sau khi thời đại Mạt Pháp kết thúc, các đạo sĩ đi dạo khắp nơi trên đường, tu hành trở thành mục tiêu chính của cuộc sống, tiếp đó mới là học tập và làm việc.
Từ Phúc không hổ là vị nhân sĩ bậc nhất của Nhân tộc, để ổn định khí số Nhân tộc, ông đã thành lập vô số học viện tu hành ở khắp nơi, dạy cho mọi người phương pháp tu luyện, đối kháng lại với Đạo môn và Âm Ty.