Cú đánh này rất đẹp, vừa hay cái chết của Ngọc Hoàng đã tổn hại nghiêm trọng đến niềm tin của mọi người, sau khi học viện tu hành được thành lập, ngay lập tức nổi tiếng khắp Nhân gian.
Việc thành lập học viện tu hành đã ngăn chặn sự suy giảm khí số của Nhân tộc, đồng thời mang lại cho Nhân tộc sức mạnh để tự bảo vệ mình trong trận chiến phong thần sắp đến.
Có thể dự đoán được rằng chiến trường giao tranh trong tương lai chắc chắn vẫn sẽ nằm giữa bí cảnh cổ địa và phương ngoại.
Ba ngàn năm Mạt Pháp, Nhân tộc đã phồn sinh lên ngàn vạn, không còn là thịt cá trên thớt nữa, Nhân gian sẽ không còn bị tam giới dễ dàng sử dụng làm chiến trường chính của cuộc chiến phong thần nữa.
Bây giờ hai trong số bốn cổ địa lớn đã được mở ra, chỉ còn hoang mạc Long Môn của Tây Vực cùng cổ địa Tam Miêu vẫn chưa được mở.
Cái gọi là bốn cổ địa chỉ bốn khu huyền quan nằm giữa trời và đất, tích trữ tinh hoa và hấp thụ năng lượng.
Khi tất cả các phong ấn được gỡ bỏ, Nhân gian sẽ bước vào kỷ nguyên phục hồi linh khí.
Phục hồi linh khí, có ích cho chúng sinh.
Thế nhưng, việc phục hồi linh khí sẽ dần dần cân bằng hai cực âm dương, Thiên Đạo càng có thể thoát khỏi thảm họa nhân quả một cách ung dung hơn.
Tạ Uẩn vẫn đang làm việc trong khoa Linh Dị, đao lưỡng đoạn của cô bé tiến triển thần tốc, bây giờ đã đạt đến sức mạnh nửa bước thiên tôn.
Bốn mươi đao Âm Cực Sinh Sát viên mãn như ý, chỉ còn đợi chứng đạo thể thiên tôn để tu hành đao pháp Dương Cực.
Điều này có thể coi là thỏa mãn sự tiếc nuối trong lòng của Thùy Họa, đao lưỡng đoạn của Phá Quân đã có truyền thừa ở Nhân gian.
Tạ Ngọc cuối cùng đã từ bỏ việc tu hành, biết rằng mình với đạo pháp vô duyên, cũng nhận ra rằng cả đời mình với Tạ Uẩn sẽ không có kết quả nên đã thay đổi tâm ý, kết hôn với một nữ tử thế tục.
Hôm nay là ngày cưới của Tạ Ngọc, cô dâu là một cô nương bình thường, dung mạo hiền lành, dịu dàng, uyển chuyển, nhìn rất hợp với Tạ Ngọc.
Cha mẹ rất nhẹ nhõm, anh và chị dâu như trút được gánh nặng.
Mặc dù âm dương phối giữa tôi và Thùy Họa được họ chúc phúc, nhưng dù sao họ cũng là người phàm, điều khiến họ hạnh phúc nhất là khi nhìn thấy là một đám cưới thế tục.
Điều quan trọng nhất là có thể lưu lại người lo hương hỏa cho gia đình nhà họ Tạ.
Ngày kết hôn, Tạ Uẩn vội vã trở về.
Gói một phong bì đỏ, gửi một lời chúc phúc, uống một ly rượu mừng, cũng rơi một giọt nước mắt.
Tình cảm giữa Tạ Uẩn và Tạ Ngọc còn sâu sắc hơn giữa tôi và Thùy Họa.
Họ đã ở bên nhau từ khi lọt lòng, chưa từng tách rời, thân thiết hơn cả anh em ruột thịt.
Tạ Ngọc trong sáng và tốt bụng, đối xử với mọi người bằng tất cả sự chân thành, Tạ Uẩn dịu dàng và đoan trang, lại biết ơn công nuôi dạy của nhà họ Tạ, hai người ngày đêm bên nhau, làm sao có thể không có tình cảm.
Đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi, Tạ Ngọc không thể tu hành, chúng nó ở bên nhau ắt sẽ không thoát khỏi cấm kỵ của âm dương, âu cũng không phải là phúc khí.
Cho dù có thể phá vỡ cấm kỵ âm dương, Tạ Uẩn có thể sống rất lâu, nhưng Tạ Ngọc nếu không tu hành cũng chỉ có tuổi thọ ngắn ngủi mấy chục năm, đến lúc đó vẫn là hồng nhan bạch phát, mừng hụt một trận.
Trong lúc nâng cốc chúc mừng, Tạ Ngọc gọi tôi một tiếng chú, gọi Thùy Họa một tiếng thím, sắc mặt không buồn cũng không vui.
Trái lại, cô dâu khi biết thân phận của tôi, cô ấy có chút hoảng hốt, tay khẽ run khi nâng cốc chúc rượu.
Tôi lấy ra hai viên đan Dung Chỉ làm quà tân hôn cho bọn họ, đan Dung Chỉ có thể làm chậm lại sự lão hóa trên mặt bọn họ, cho đến tận bây giờ, sau khi thời đại Mạt Pháp kết thúc, đây vẫn là bảo vật vô giá hiếm có.
Cô dâu rất vui thích, cảm ơn liên hồi.
Hôn lễ này, như thể mới diễn ra hôm qua vậy, khiến tôi nhớ lại mình của trước đây.
Chỉ ghen tị với uyên ương chứ không ghen tị với thần tiên, nếu người trong thiên hạ đều có tình có nghĩa, vậy tam đạo không tồn tại thì cũng có làm sao?“Tạ Uẩn thích Tạ Ngọc, tại sao họ không thể ở bên nhau.
” Sau khi hai vợ chồng đi xa, Thùy Họa hỏi tôi.
“Bởi vì âm dương cấm kỵ.
” Tôi trả lời.
“Còn chúng ta thì sao?"“Chúng ta là Thiên Đạo bỏ qua cho.
""Tại sao Thiên Đạo lại ngó lơ chúng ta?"“Bởi vì chúng ta căn bản không xem Thiên Đạo ra gì, chúng ta là đệ tử Ma Đạo.
"Nghe tôi nhắc đến Ma Đạo, Thùy Họa im lặng không nói.
Thùy Họa ở lại quận Hà Khúc không màng quân sự bên Ma Đạo, mặc dù tôi đi lại giữa Hà Khúc và Đông Hải Quy Khư, nhưng tôi đều rất vui vẻ.
Đại nghiệp của Ma Đạo đang trên đà bùng nổ, giáo lý của Ma Đạo được truyền miệng khắp Nhân gian, chỉ còn một việc đáng tiếc, là khí số Ma Đạo do Thùy Họa mãi không chịu thức tỉnh nên cứ thế giậm chân tại chỗ.
Kiêm Hà thường đến nhà tôi, mỗi lần cô ấy đến, chỉ cần cô ấy vô ý giải phóng một tia uy áp thần niệm cấp thiên tôn, đều sẽ khiến Thùy Họa hoảng sợ không ngớt.
Trước đây, Kiêm Hà vô cùng kiêng nể Thùy Họa, nhưng từ sau khi cô ấy biến thành một cô nương yếu ớt, cuối cùng thì Kiêm Hà mới có chút nở mặt nở mày.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua ba năm.
Sắc trời vào đêm, không khí càng thêm lạnh lẽo.
Thùy Họa gặp ác mộng, ngồi dậy lay tôi tỉnh, vẻ mặt hốt hoảng nói: “Tạ Lan, bên ngoài có người.
”"Ai chứ?"“Hình như là âm sai.
” Trong giọng nói của Thùy Họa lộ ra vẻ sợ hãi.