Khi Thùy Họa nói ra hai chữ âm sai, trên mặt toàn là vẻ sợ hãi, khủng bố.
Nếu như vẫn là tướng Phá Quân, Tử Thần của Thái Cổ Minh Giới của lúc trước, đừng nói là âm sai, dù cho âm soái có đến thì cô ấy cũng sẽ không nhíu mày lấy một cái.
Nhưng hiện tại cô ấy chỉ biết bản thân là một cô hồn bên trong sông Hoàng Hà, làm sao lại không sợ âm sai cho được.
Tôi ngồi dậy mặc quần áo vào, ra cửa hỏi cô ấy: “Có muốn cùng đi xem thử không?”Thùy Họa nghĩ một chút, gật gật đầu.
Biệt thự này không phải cái biệt thự đề phòng nghiêm ngặt như của khoa linh dị mà chỉ là một hộ dân bình thường thôi.
Trong hoa viên, mưa gió mịt mù, một mảng đen tối.
Thùy Họa nắm lấy góc áo của tôi, đi theo phía sau, không dám thở mạnh.
Từ lúc Thùy Họa nói có âm sai đến, thì tôi đã cảm nhận được sự tồn tại của họ rồi.
Kẻ đến không phải âm sai bình thường, mà là Hắc Bạch Vô Thường, ngoài ra còn có một phán quan của Âm Ti, chính là phán quan Ngụy Chinh của Thưởng Thiện Ti năm đó ở núi Tiểu Bạch bị tôi ép phế bỏ tu vi.
Thật ra, chuyện Ma Đạo Tổ Sư ở Hà Khúc cả tam giới đều biết rõ.
Vậy nên khi thấy Ngụy Chinh đến đây, tôi có hơi hoang mang.
Những năm nay, Âm Ti luôn điệu thấp.
Thiên Đạo không xuất hiện, Âm Ti không thể đột nhiên gây khó dễ cho Ma Đạo được.
Tôi liền lập tức phóng thần niệm ra, mới biết trừ ba người họ cũng không có người nào khác của Âm Ti đến đây.
Tôi với Hắc Bạch Vô Thường xem như người quen cũ, khi trận chiến dã tiên xảy ra, tôi từng bị họ âm thầm dẫn hồn phách đi, nếu như không phải Cửu U Nữ Đế cho tôi một viên Tụ Linh Đan thì lúc đó tôi xém chút đã mất mạng rồi.
Hiện tại nhìn thấy tôi, Hắc Bạch Vô Thường nơm nớp lo sợ, cúi đầu xuống, đến cả dũng khí nhìn tôi cũng không có.
Ngụy Chinh tôi cũng rất quen thuộc, ở trận chiến núi Tiểu Bạch bị tôi phế bỏ tu vi, bất quá bộ dáng hắn hiện tại lại cứng nhắc như sắt thép.
Tứ đại phán quan và mười điện diêm quân, đều là người bảo vệ của Lục Đạo Luân Hồi, ngay cả trong trận chiến Phong Thần Đạo Môn cũng không hề xem họ là kẻ địch.
Còn các thế lực khác của Âm Ti, hơn phân nửa là do chính Thiên Đạo sắc phong, là thế lực Thiên Đạo bồi dưỡng để khống chế Âm Ti, cũng giống như khi sắc phong chúng thần trên Thiên Đình vậy.
Hương khói của phán quan Ngụy Chinh của Thưởng Thiện Ti ở nhân gian rất thịnh vượng, rất được dân chúng kính yêu.
Ngụy Chinh sinh thời chính là minh quan, vì dân làm chủ, sau khi chết thì làm phán quan, trước sau vẫn thanh liêm, giữ vững phong cách làm việc như cũ.
Tuy rằng tôi vì không nén được giận mà phế đi tu vi của hắn, nhưng trong lòng đối với hắn vẫn có vài phần hảo cảm.
Thấy tôi rút kiếm đi về phía họ, Ngụy Chinh đứng thẳng người, bắt đầu chỉnh trang lại y phục.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, phán quan Ngụy Chinh của Thưởng Thiện Ti bái kiến Ma Đạo Tổ Sư, bái kiến Lâm tướng quân.
” Ngụy Chinh dùng lễ đệ tử bái kiến tôi.
Bái tôi, tôi bình tĩnh nhận.
Bái Thùy Họa, Thùy Họa lại không dám nhận, trốn sau lưng tôi không dám ra.
Thấy vậy, Ngụy Chinh lộ ra vài phần kinh ngạc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, Ngụy phán quan đến đây có chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Đạo Tổ, hạ quan đến đây vì lệnh tôn.
”“Cái gì?”Nghe Ngụy Chinh nói lòng tôi liền giật mình tỉnh ra.
Đúng vậy, thọ nguyên của cha tôi đã đến giới hạn.
Tuy rằng không mang bệnh tật, nhưng dù sao ông ấy cũng không phải người tu hành, không thể nào đột phá thọ nguyên của phàm nhân.
Chỉ có tu đạo mới có thể nghịch thiên cải mệnh, không nhập luân hồi.
Thọ nguyên hết rồi, thì dù tôi có là Ma Đạo Tổ Sư cũng không thể cưỡng ép giữ ông ấy lại nhân gian.
Tôi cũng sẽ không làm vậy, đây là nhân quả số mệnh của họ, không ai có thể quấy rối.
Sinh Tử Luân Hồi là do Hậu Thổ Nương Nương mưu cầu cho chúng sinh Lục đạo, xả thân sáng lập ra trật tự pháp tắc, đáng giá để chúng sinh kính sợ.
Cố chấp quấy rối, tôi liền biến thành kẻ phá hoại trật tự, vi phạm lý niệm chúng sinh bình đẳng của Ma Đạo.
Thấy tôi trầm mặc, đến cả Ngụy Chinh sinh thời thiết diện vô tư cũng không dám ép hỏi, yên tĩnh chờ đợi.
Tôi là Ma Đạo Tổ Sư, chỉ cần tôi không đồng ý câu hồn, thì dù Diêm Vương Gia có đến cũng chỉ có thể nhượng bộ lùi bước.
Tạ Lan của hiện tại, sớm đã không còn là thanh niên nhà nông bị âm binh truy sát đoạt mạng mà chạy như điên.
“Cha ta giúp đỡ người, làm điều tốt, chưa từng làm chuyện ác.
” Tôi nói.
“Những thứ này đều có ghi lại trên sổ sinh tử, tranh đấu giữa Âm Ti và Ma Đạo, không liên quan đến nhân quả luân hồi của lệnh tôn.
” Ngụy Chinh nói.
“Ta tin tưởng ngươi.
Chẳng qua, vẫn xin các ngươi đợi ta một chút, ta muốn kính một phần hiếu tâm của người làm con.
”“Đây là chuyện thường tình của con người, hạ quan lại đợi thêm một chút là được.
”