Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 704 - Chương 704: Cung Tiễn Song Thân (2).

Chương 704: Cung Tiễn Song Thân (2).

Sau khi nói chuyện xong với Ngụy Chinh, tôi kéo tay Thùy Họa đi lên lầu.

Phòng khách tầng hai, đèn đuốc sáng tỏ.

Mẹ tôi ngồi trên sô pha nhìn chúng tôi, quần áo chỉnh tề, hiển nhiên đã đợi tôi rất lâu.

Không chỉ cha tôi cạn kiệt thọ nguyên mà mẹ tôi cũng đã không còn bao nhiêu thời gian nữa, tóc bạc trắng đầu, nếp nhăn hằn sâu khiến lòng tôi đau nhói.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Tôi bất ngờ hỏi.

“Có phải âm sai đến bên ngoài rồi không?” Mẹ tôi hỏi.

“Sao mẹ biết được?”“Cha con nói mơ, nói có người đến tìm ông ấy, người đang ở ngoài cửa, bị Lan Nhi chặn lại không dám vào.

Mẹ nghĩ, cũng đến lúc, âm sai nên đến rồi.

Sinh tử có số, đồng niên trong thôn cũng đã đi kha khá rồi.

” Giọng mẹ tôi vô cùng bình tĩnh.

“Ừm, là âm sai.

”“Nếu đã đến rồi, thì mời họ vào nhà đi.

Mẹ biết con là Ma Đạo Tổ Sư, nếu con không cho phép, thì Diêm Vương Gia cũng không dám đến câu hồn chúng ta, nhưng mẹ không muốn con làm khó họ.

”“Đều do hài nhi bất hiếu.

” Hốc mắt tôi ngập nước, nghẹn ngào nói không nên lời.

“Con bất hiếu chỗ nào, những năm nay thân thể cha mẹ khỏe mạnh, không bị bệnh tật, hưởng hết niềm vui gia đình, còn không phải nhờ vào đám tiên đan dược thảo mà con đem đến, trần đời này con là đứa bé hiếu thuận nhất.

Đi đi, mời họ vào đây, mẹ có lời muốn nói với họ.

”Tôi ra cửa, ý bảo Ngụy Chinh vào.

Tôi nghĩ mẹ nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường sẽ hoảng sợ, không ngờ bà ấy lại biểu hiện bình tĩnh hơn tôi nghĩ nhiều.

“Xin chào lão phu nhân.

”Ngụy Chinh hành lễ, Hắc Bạch Vô Thường cũng hành lễ theo.

“Ngụy phán quan mau đứng dậy, kẻ thảo dân như tôi sao nhận nổi lễ của ngài.

”Mẹ nói xong còn muốn đứng dậy đỡ, Ngụy Chinh nào đợi bà run rẩy đỡ chứ, nhanh chóng đứng lên.

“Ngụy phán quan, tôi biết đêm nay ngài phải mang lão Tạ đi, người Tạ gia sẽ không ngăn cản ngài, tôi chỉ muốn hỏi một chuyện.

"“Mời lão phu nhân hỏi.

” Ngụy Chinh nói.

“Ta muốn hỏi, đại nạn của ta là ngày nào?”“Lão phu nhân đợi chút.

”Nói xong, Ngụy Chinh giở sổ sinh tử ra bắt đầu dò tìm.

Thấy mẹ hỏi phán quan về thọ nguyên, trong lòng tôi liền nổi lên dự cảm không lành.

Ngụy Chinh lật một hồi, tìm được trang viết tên mẹ tôi, nói: “Lão phu nhân còn bảy ngày dương thọ.

”Vừa nghe lời này của ông ấy, tim tôi liền đập mạnh, lập tức hiểu ra vì sao mẹ muốn hỏi thọ nguyên rồi.

“Bảy ngày, không kém mấy, hôm nay ngài liền thuận đường dẫn tôi đi luôn đi, trên đường Hoàng Tuyền cũng có thể làm bạn với ông ấy.

” Mẹ tôi cười mỉm nói.

“Chuyện này…” Ngụy Chinh chần chừ nhìn sang tôi.

“Ngài không cần để ý nó, chuyện này tôi nói thì tính.

Tôi mười tám tuổi đã gả đến Tạ gia, nửa đời trước chịu khổ rất nhiều, chịu tội rất nhiều, nhưng lại chưa từng nhận qua nửa lời trách móc của lão Tạ.

Chúng tôi là nông dân, không nói được những lời mà người trẻ bây giờ nói, tôi chỉ nghĩ là, ông ấy đã đi qua cả đời với ta, nếu như phải đi rồi vậy thì dứt khoát đi cùng nhau luôn đi.

” Mẹ tôi nói.

Tuy rằng mẹ đã nói đến tình sâu ý đoạn, nhưng Ngụy Chinh vẫn nhìn tôi.

“Mẹ!” Tôi hô lên một tiếng, kéo Thùy Họa quỳ trước mặt bà.

“Lan Nhi, con đừng có khuyên mẹ.

Thường nghe đường Hoàng Tuyền khó đi, mẹ muốn làm bạn đồng hành với ba con.

Dù sao, trong nhà có con, tất cả đều an ổn, chúng ta cũng không còn vướng bận gì nữa.

”Tiếp đó, mẹ lại nói với Thùy Họa: “Thùy Họa, con là con dâu của Tạ gia ta, mẹ vẫn luôn rất hài lòng với con.

”“Mẹ.

” Một tiếng mẹ này của Thùy Họa kêu lên thật bi thương.

Nhìn thái độ của mẹ, tôi liền biết bà ấy sẽ không thay đổi ý định nữa.

Mẹ không biết cái gì gọi là sống chết có nhau, bà ấy chỉ không muốn để ba tôi đi một mình.

Năm đó Ma Đạo Tổ Sư chiến tử tại Hồn Nhai, sau đó Phá Quân cầm đao xuống Âm Ti, chính là vì không thể nhận nổi nỗi đau khổ mất đi người mình yêu.

Cha mẹ đều là nông dân bình thường, họ không thể giống như Ma Đạo Tổ Sư và Phá Quân bất chấp mạnh mẽ như vậy, tình cảm của họ rất chất phác tự nhiên.

Đơn thuần chỉ là thuận đường đi, làm bạn với nhau.

Huống hồ, mẹ cũng chỉ đi muộn hơn cha bảy ngày, tôi cần gì phải giữ bà ấy lại nhân gian đau khổ thêm bảy ngày chứ.

Hiện tại, tôi gật gật đầu với Ngụy Chinh, sau đó, hắn liền lấy ra bút luân hồi, gạch mất bảy ngày dương thọ còn sót lại của mẹ.

Huyện Hà Khúc, miếu Thành Hoàng.

Thần hồn của cha mẹ được Ngụy Chinh dẫn đến lối vào Âm Ti, chuẩn bị đi lên đường Hoàng Tuyền.

“Tôi tiễn họ một đoạn.

” Tôi nói.

“Chỉ sợ không tiện.

” Ngụy Chinh lộ ra vẻ mặt khó xử.

Thù cũ của Âm Ti và Ma Đạo vẫn chưa hóa giải, thời đại Mạt Pháp đã kết thúc, chỉ đợi trận chiến phong thần bắt đầu liền dùng binh đao nói chuyện.

Ma Đạo Tổ Sư xuống Âm Ti, không phải là chuyện nhỏ.

Thật ra tôi cũng biết, chỉ là không nhẫn tâm nhìn cha mẹ chịu tội, muốn trông nom họ, tiễn họ đi hết mấy trạm đường.

Ngay tại lúc này, từ dưới đất truyền đến một cỗ thần niệm mạnh mẽ, Mạnh Bà Thiên Tôn hiện thân.

“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, Tạ Lan tham kiến Mạnh Bà Thiên Tôn.

” Lần này là tôi hành lễ trước, dùng lễ của vãn bối.

“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, Đạo Tổ không cần đa lễ, ta được Nữ Đế bệ hạ nhờ vả, tự mình đến tiếp đón lệnh tôn lệnh đường.

”“Đa tạ Nữ Đế bệ hạ.

”Sau khi hồn phách của cha mẹ rời thân thể thì ngũ cảm lục thức tự động bị đóng lại, rơi vào trạng thái mơ hồ.

Sau khi Mạnh Bà hiện thân, điểm một ngón tay lên trán cha mẹ tôi, sau đó ánh mắt cha mẹ tôi liền có thần trở lại.

Nhìn nhau một cái, cười nói với tôi: “Lan Nhi, quay về đi.

”Nước mắt tôi cuồn cuộn tuôn rơi, biết rằng đây là lần cuối cùng tôi có thể nhìn thấy cha mẹ trong kiếp này, đau thương trong lòng đã không thể kiềm chế được nữa.

Công ơn mang thai mười tháng nặng nề, báo đáp ba đời vẫn chưa đủ.

Hai đầu gối tôi quỳ dưới đất: "Cha, mẹ, đi đường thuận lợi!”

Bình Luận (0)
Comment