Những năm này tôi trải qua vô số cửa ải sinh tử khó khăn, cắn răng kiên trì, chưa từng cúi đầu, chưa từng hối hận.
Tu hành gian khổ, càng đừng nói đến các cửa ải hiểm yếu.
Tôi từng bước đi đến hiện tại, từ người phàm, biến thành một tồn tại giống như thần tiên trong mắt người phàm.
Tôi chưa từng sợ hãi, dù cho có phải đối mặt với trùng trùng điệp điệp kiếp nạn, đến Thiên Đạo cũng dám đối đầu.
Quỷ Thần Minh Minh, Tự Tư Tự Lượng.
Tôi là Ma Đạo Tổ Sư, tôi hơn cả trăm vạn đệ tử Ma Đạo.
Tam giới không ai có thể nhận bái lễ của tôi, tôi cũng không cần phải cúi đầu trước bất cứ ai.
Mạnh mẽ như Âm Sơn Lão Tổ cũng bị Ma Đạo của tôi tiêu diệt, tôi không phải phong cương đại lại tức là Đại tướng quân lĩnh quân nơi biên cương, nhưng lại nắm trong tay một phương thế giới.
Tôi có thể bất kính với Nữ Oa, bất kính với Ngọc Hoàng, bất kính với Đạo Đức Thiên Tôn.
Nhưng mà, khi cha mẹ phải rời xa tôi, tôi cảm nhận được sự yếu đuối trước đây chưa từng có.
Vuốt ve bàn tay đã không còn độ ấm của cha mẹ, tôi biết rằng chỗ dựa lớn nhất trên thế giới này đã rời khỏi tôi.
Là họ cho tôi sinh mệnh này, để tôi nhìn thấy thế giới nhân gian.
Lúc nhỏ cảm thấy cha mẹ chính là anh hùng đỉnh thiên lập địa, sau khi lớn lại có ý nghĩ của riêng mình, khó tránh việc đem họ so sánh với người khác, càng lúc càng cảm thấy họ bình thường đến tầm thường.
Lúc đi học, khi chia tay mối tình đầu, khi phiêu dạt ở Quảng Châu, không phải chưa từng oán hận xuất thân.
Nhưng lại chưa từng nói gì, bởi vì tôi biết rằng cha mẹ đã đem tất cả những gì họ có thể cho đưa hết cho tôi, những cái khác không phải là họ không muốn cho mà là không có để cho.
Ánh sao lạnh lẽo chẳng thể thay thế ánh mắt ấm áp cha mẹ nhìn tôi được.
Sự rời đi của họ, khiến tôi cô đơn như một đứa bé mồ côi.
Thiên sứ bảo vệ tôi, anh hùng của tôi đi rồi, con đường sau này chỉ còn lại một mình tôi đi.
Cờ Chiêu Hồn bên trong huyền quan không gió mà tự bay, vang lên một âm thanh lạnh lẽo: “Ma Đạo Tổ Sư Tạ Lan, đoạn trần duyên!”Cha mẹ qua đời, đạo tâm của tôi liền cắt đứt nhân quả với hồng trần.
Từ nay, thế gian chỉ còn Ma Đạo Tổ Sư, không còn Tạ Lan nữa.
Cắt đứt trần duyên, tôi đã không còn nhân quả gì với nhân tộc nữa, trong tim chỉ còn lại Ma Đạo, thân này đã không còn ở trong hồng trần nữa.
Sau khi làm xong tang lễ cho cha mẹ, tôi và Thùy Họa liền phải rời khỏi Hà Khúc quay về Quy Khư rồi.
Từ nay, lòng không còn vướng bận, chuyên tâm ngộ kiếm đạo.
Khi rời khỏi huyện Hà Khúc, anh trai chị dâu và Tạ Ngọc đến tiễn chúng tôi.
Trời đổ mưa phùn, họ cầm dù đứng lặng.
Tôi vẫy tay từ biệt, nói một tiếng thận trọng, nắm lấy tay Thùy Họa đi vào bên trong màn mưa phùn mịt mù.
Tối Thị Nhân Gian Lưu Bất Trụ, Chu Nhan Từ Kính Hoa Từ Thụ.
“Chúng ta còn quay lại không?” Thùy Họa hỏi tôi.
“Em không nỡ rời nhân gian sao?”“Em ở bên Hoàng Hà nhìn khói lửa nhân gian hết bốn trăm năm, vẫn chưa nhìn đủ.
” Thùy Họa nhẹ giọng nói.
“Anh cũng chưa nhìn đủ.
”“Vậy chúng ta vẫn còn quay lại đúng không?”“Ừm.
Chỉ cần nhân gian vẫn cần Ma Đạo, Ma Đạo sẽ luôn ở lại nhân gian.
”Quy Khư không có năm tháng, sầu vương năm đó, thoáng như mới hôm qua.
Ma Kiếm cuồn cuộn, Quỷ Kiếm U U.
Hai loại kiếm đạo thái cổ này đã khác thật sâu vào bên trong thần hồn của tôi, tích lũy dần theo thời gian, mỗi ngày đều có cảm ngộ mới.
Chỉ là chiến lực của tôi trước sau vẫn không hề có sự tăng lên về chất, đó là bởi vì đạo Thất Sát vẫn còn một đường chưa viên mãn, giữ lại vì thần kiếm.
Chuyện này miễn cưỡng không được, trong lòng tôi cũng đã chuẩn bị tốt để có thể chứng thiên tôn bất cứ lúc nào.
Dùng tu vi hiện tại của tôi để chứng thiên tôn, chiến lực có thể tăng đến cảnh giới thiên tôn đỉnh phong, hơn nữa còn vượt qua thiên tôn đỉnh phong bình thường, chỉ cách đạo tổ một tầng giấy, tương đương với Thất Thải Minh Vương đã từ trần.
Kiếm khí phát ra, ngàn trượng không suy kiệt.
Kiếm khí tung hoành vạn quân, không gì cản được.
Đến cả sáu con rồng của tôi, khi tu hành trong Quy Khư thì cũng đề thăng thực lực, lúc trước chỉ là hình rồng mơ hồ, hiện tại đã rõ ràng sống động, linh hoạt như vật sống vậy, chiến lực cũng uy mãnh hơn trước kia.
Kiếm khí cự long là do tôi lĩnh ngộ ra từ Thất Sát kiếm, tôi rất mong chờ có một ngày sáu con rồng này có thể cùng tôi ngao du cửu thiên.
Chỉ là, muốn cố hóa kiếm khí cần phải hợp nhất ba loại kiếm đạo thái cổ, thần kiếm với tôi mà nói lại xa vời không biết ở phương trời nào.
Ngạo Phong sau khi hồi thương, chiến lực tăng lên còn mạnh hơn trước đó.
Thân thể cự long kiên cố không thể phá, còn dưỡng ra một thân khí thế muốn nuốt sơn hà.
Trong tam đại hỗn độn thần thú, Hi Hòa và Yến Thác đều thuộc cấp bậc đạo tổ, chỉ có Ngạo Phong là không phải, điều này khiến cậu ấy có áp lực rất lớn.
Núi Lưu Ba có rất nhiều hung thú, cũng không chịu nổi Tổ Long Ngạo Phong cứ ba ngày lại đến quét một lần.
Rất nhanh cơ duyên của cậu ấy ở bên trong Quy Khư đã không còn, muốn thức tỉnh huyết mạch Tổ Long chỉ có thể đợi đến trận chiến cổ địa.