Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 714 - Chương 714: Đông Hải Từ Biệt (2).

Chương 714: Đông Hải Từ Biệt (2).

Ví dụ Tần Thủy Hoàng muốn nhất thống bát hoang, đằng sau có sự nhúng tay của hai vị người thủ hộ Yến Tháp và Từ Phúc.

Nếu như làm theo chỉ thị của thần minh, chiến loạn Xuân Thu vẫn phải kéo dài thêm khá lâu, thời cuộc càng rơi vào loạn lạc thì người cúng bái thần minh sẽ càng gia tăng.

Tần Thủy Hoàng thống nhất Hoa Hạ, chính là chống lại ý muốn của thần minh.

Thần minh tuy rằng phản đối Tần Thủy Hoàng thống nhất Nhân tộc, nhưng do lúc ấy vẫn còn đang trong thời đại Mạt pháp, bổn tôn chúng thần không thể trực tiếp ra tay ngăn cản, mới để Yến Tháp và Từ Phúc thừa cơ hội hoàn thành đại nghiệp thống nhất.

“Bản thỏa thuận người thủ hộ mà ta ký đã sớm kết thúc ngay sau khi Tần Thủy Hoàng hoàn thành sự nghiệp thống nhất rồi, chỉ là lúc ấy Ma đạo vẫn chưa xuất thế, ta vẫn luôn ở trong Tần Hoàng Lăng mượn sức mạnh đại để tu hành nên không can dự vào chuyện ở nhân gian.

Đến khi thời đại Mạt pháp chấm dứt, Từ Phúc xuất quan thuyết phục cao tầng Nhân tộc tế bái Tần Hoàng Lăng, mời ta xuất thế.

”Lúc Yến Tháp xuất thế thì Ma đạo vẫn ở ẩn trong Quy Khư, ông ấy vừa giúp Nhân tộc ổn định thế cuộc vừa âm thầm chờ đợi.

Mãi đến khi cuộc chiến núi Hạ Lan bùng nổ, Yến Tháp mới nhắm chuẩn lúc Ma đạo cần đến ông ấy nhất mà quyết định quy vị.

“Ông có chiến lực đạo tổ, Nhân tộc mới muốn ký thỏa thuận người thủ hộ với ông, Tạ Uẩn chỉ có chiến lực nửa bước thiên tôn, Nhân tộc vì sao phải tìm đến cô ấy?” Tôi hỏi.

“Liên quan đến nhân quả giữa Tạ Uẩn và Nhân tộc thì ta cũng không rõ, ta chỉ biết Từ Phúc đã luôn quan tâm đến cô ấy ngay từ lúc đầu, hao tốn hết tất cả tài nguyên giúp cô ấy tu hành, bảo vệ cô ấy an toàn.

” Yến Tháp nói.

Thực sự nếu tôi muốn biết thì cũng dễ dàng thôi, chỉ cần gọi Tạ Uẩn tới hỏi rõ ràng, bất luận xảy ra chuyện gì thì cô ấy cũng sẽ không giấu tôi.

Nhưng tôi không muốn làm vậy, tôi tôn trọng quyết định của cô ấy.

Yến Tháp nói, Từ Phúc chính là đại vu cuối cùng của Nhân tộc, chỉ đại vu mới có thể ký thỏa thuận người thủ hộ.

Nếu như Từ Phúc qua đời, vậy Tạ Uẩn chính là người thủ hộ cuối cùng của Nhân tộc, sứ mệnh mà cô ấy phải gánh vác tuyệt đối không hề đơn giản.

Sau khi cùng Yến Tháp phân tích mọi chuyện về Tạ Uẩn, tôi bắt đầu điểm tướng ở Quy Khư, chuẩn bị cho cuộc chiến cổ địa hoang mạc Long Môn.

A Lê, Ngạo Phong, Sát Thần Lâm Thanh Thủy, Ngân Hồ Bạch Vô Nhai, thống soái Hồ tộc Thanh Khâu, Ám Ảnh Du Hiệp Bắc Minh Tú, Cửu Thiên Phong Chủ, họ sẽ theo tôi cùng vào hoang mạc Long Môn tranh giành cơ duyên.

Ngoại trừ những người ở đây, tôi còn dẫn theo Liễu Chi Nhung.

Cô ấy có huyết mạch đại xà Tương Liễu, rắn thuộc họ rồng, cổ địa Long Môn lại là vùng đất chôn xương Cự Long, có lẽ ẩn chứa cơ duyên tu hành của cô ấy.

Giả sử Liễu Chi Nhung đạt được thành tựu nào đó, Ma đạo lại có thêm một chiến tướng cấp bậc thiên tôn.

Chọn xong người tham gia, các chiến tướng bắt đầu bàn giao quân quyền, luyện tập phối hợp tác chiến.

Ba người đứng đầu chiến tích sát phạt sa trường của Ma đạo, Thùy Họa và Kiêm Hà đã chiếm lấy hai vị trí.

Giờ đây họ không thể tham chiến, chiến lực chủ chốt chỉ còn mỗi mình tôi.

Tuy rằng Bắc Minh Tú cũng rất lợi hại, khi đấu đơn còn mạnh hơn tôi, nhưng ông ấy là âm linh đắc đạo, tôi lo lắng ông ấy bị long khôi khắc chế không thể phát huy thực lực tối đa.

Mà sức mạnh hủy diệt của Quỷ kiếm khi tác chiến tập thể vẫn không thể thoải mái bằng Ma kiếm, Ma kiếm mạnh mẽ một khi rút ra sẽ không ai cản nổi, vốn dĩ sinh ra vì chinh chiến nơi sa trường, nếu không Ma Đạo Tổ Sư cũng sẽ không xem Ma kiếm là chủ kiếm rồi dốc lòng tu luyện.

Thái Cổ tam kiếm đạo, có phân biệt giữa quân thần tả sứ, kiếm đạo của Ma Đạo Tổ Sư lấy Ma kiếm làm chủ chốt, vì thế mới có câu nói kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, một kiếm ngăn trăm vạn cao thủ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ngày cuối cùng của năm truyền ra tin tức cổ địa hoang mạc Long Môn xuất thế.

Trước khi xuất phát, đệ tử Ma đạo đến Đông Hải đưa tiễn tôi.

Khương Tuyết Dương lo lắng cho an nguy của tôi, tôi là Ma đạo tổ sư, tuy rằng bề ngoài hai đạo Nhân Tiên nhất định không dám ra tay với tôi, nhưng chỉ cần có cơ hội, bọn họ chắc chắn dồn tôi vào chỗ chết.

Với lại, trong tương lai lúc tranh giành cơ duyên Si Vưu, ắt phải phát sinh xung đột.

“Tiên đạo giờ đây yếu thế, chưa chắc sẽ ra tay với Ma đạo, Nhân đạo lại có quyết tâm và thế lực tiêu diệt Ma đạo.

Nếu thật sự xảy ra chuyện bất trắc, cậu nhất định phải nhớ lấy an nguy của bản thân làm trọng, Ma đạo không thể mất đi Đạo Tổ, Sát Phá Lang cũng không thể thiếu Thất Sát.

Cửu Thiên Phong Chủ sẽ dốc toàn sức lực bảo vệ cậu, hứa với tôi, nếu thật sự gặp chuyện phải nghe theo sự sắp xếp của ngài ấy.

” Trước khi đi Khương Tuyết Dương dặn dò tôi.

“Được, tôi hứa với cô.

”Nói chuyện với Khương Tuyết Dương xong, tôi nói lời từ biệt với Thùy Họa.

Trong ánh mắt cô ấy bộc lộ sự lo lắng ngậm ngùi và muôn vàn không nỡ, nắm chặt lấy tay tôi không chịu buông ra.

“Em có thể cùng đi với anh không?” Thùy Họa hỏi tôi.

“Em của trước đây tất nhiên có thể, nhưng em của bây giờ tuyệt đối không được.

” Tôi nói.

“Vậy anh nhất định phải quay về, hãy nhớ ước hẹn của hai chúng ta.

”“Ừ, anh nhất định sẽ quay về.

”Đáng tiếc, tận đến khi chúng tôi rời xa khỏi tầm mắt của đệ tử Ma đạo, cũng không thấy bất kỳ dấu vết thức tỉnh nào của Thùy Họa.

Cuộc chiến cổ địa hoang mạc Long Hồn đã định sẵn vô duyên với cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment