Lúc trước khi tôi phong thần cho Thùy Họa, vốn chuyện này không có khả năng thành công, nhưng vừa hay lúc đó Quy Khư xuất thế cho nên cô ấy mới có được cơ hội ngưng tụ thần cách của Tử Thần Thái Cổ Minh Giới và được phong thần vị.
Sau khi Quy Khư xuất thế Thiên Đạo rơi vào hạo kiếp, Thái Cổ Thần Ma của tam giới vượt ra khỏi sự khống chế của pháp tắc Thiên Đạo.
Thùy Họa và Mộ Dung Nguyên Duệ là người có số mệnh trên người, nếu như Thùy Họa có thể được sắc phong thành Tử Thần thì Mộ Dung Nguyên Duệ cũng có thể ngưng tụ thần cách Chiến Thần của Thái Cổ Thần Giới, dưới tiền đề là Thiên Đạo không can thiệp.
Mà trước mắt thì có thể thấy thiên đạo đã bỏ mặc việc này.
"Cô ấy đã nói gì với ngươi" Nghe tôi nhắc đến THÙY HỌA, vẻ mặt MỘ DUNG NGUYÊN DUỆ lại thay đổi.
"Cô ấy nói cô là người có khả năng thức tỉnh CHIẾN THẦN THÁI CỔ THẦN GIỚI nhất, ta hoàn toàn tin tưởng vào chuyện này.
"MỘ DUNG trầm mặc một hồi, lúc sau cô ấy cất lời: "Nếu như lần này ta không lấy được BINH CHỦ CHIẾN KỲ thì sẽ thành hôn với THÁI TỬ HẠO THIÊN.
"Lần này đến lượt tôi trầm mặc.
Mặc dù tôi biết rõ bản thân và cô ấy đã không còn khả năng nữa, thế nhưng dung nhan khuynh thành của MỘ DUNG NGUYÊN DUỆ cùng với phần tình cảm trước kia cô ấy đối đãi với tôi đã trở thành một ấn ký khó phai mờ khắc vào lòng tôi.
"Sao vậy, người không muốn ta gả cho người khác?" Mộ DUNG NGUYÊN DUỆ hỏi.
"Có muốn gả sao?" Tôi hỏi.
"Ta không biết, nếu như không có lựa chọn thì, có lẽ sẽ""Cô sẽ được lựa chọn, tôi sẽ cho cô một cơ hội để lựa chọn.
" Tôi cho cô ấy một lời hứa.
Tôi sớm đã quyết định giúp đỡ Tiên Đạo lấy được Binh Chủ Chiến Kỳ, muốn đoạt lá cờ này thì uy hiếp lớn nhất đến từ Lữ Thuần Dương, mà muốn chiến đấu với Lữ Thuần Dương thì nhất định phải có một thanh kiếm tốt.
Trình độ Thần Kiếm của Lữ Thuần Dương đã đạt đến viên mãn đại thành, không phải là thứ mà tôi có thể địch lại nhưng chỉ cần Mộ Dung Nguyên Duệ có thể dùng Đạo Chiến Thần giúp tôi tranh thủ được cơ hội thì tôi tin tưởng ba mảng kiếm hải của tôi đã đủ để hắn biết khó mà lui.
Thần Điện Cự Long nhìn thì rộng rãi cao lớn nhưng thật ra đó chỉ là vẻ ngoài, trên thực tế bên trong là một tòa thành thị dưới mặt đất, lối vào vẫn luôn uốn lượn hướng xuống dưới.
Đi qua hết tòa điện này đến tòa điện khác, còn có thành lũy thủ hộ và ám tháp, thông thẳng xuống dưới lòng đất.
Những tòa điện và ám tháp phòng ngự này đã trống không.
Trên đường đi ngoại trừ một vài hài cốt và long lân bị tổn hại thì không còn vật gì khác.
Tuy rằng không có ai phòng thủ nhưng mà áp lực đè lên nội tâm thì lại không hề giảm đi một chút nào.
Dù sao nơi này cũng đã từng là thần điện chí cao vô thượng của cự long, đại biểu cho nền văn minh cự long đã thất lạc.
Không rõ đã đi vòng quanh thần điện bao đâu.
Cuối cùng chúng tôi cũng đi đến điểm cuối, đến trước một cái cửa đá khổng lồ.
Chúng tôi vừa mới xuất hiện, cửa đá cứ như đã như cảm nhận được sự tồn tại của chúng tôi, tự động mở ra, theo đó là âm thanh trầm nặng chấn động, đến mặt đất dưới chân cũng rung theo.
Sau khi có đá mở ra một cỗ thần niệm vô cùng thần thánh, uy nghiêm, lớn mạnh truyền ra từ bên trong.
Trong đó có hơn năm đạo uy áp thần niệm đến từ người có cấp bậc cao, có một đạo rõ ràng là từ cấp bậc đạo tổ.
Phía sau cửa đá là một quảng trường hình tròn, diện tích phải hơn mấy ngàn trượng.
Giữa quảng trường là một tế đàn màu đen thần bí, bên trên tế đàn là thân thể của một con ám hắc ma long vô cùng khổng lồ.
Toàn thân ma long được bao phủ bên trong một bóng mờ màu tím, sát cơ vô cùng nồng đậm, nhìn thôi cũng đủ tổn thương đến tinh thần.
Tôi liếc nhìn Tạ Uẩn, cô gật gật đầu với tôi, xem ra con Hắc Ám Ma Long này chính là Cửu Lê Ma Long, thú cưỡi của Xi Vưu trong truyền thuyết.
Ở bốn phía của tế đàn đều có tượng cự long.
Trong đó có một pho tượng giống hệt với con Phệ Hồn Cự Long mà chúng tôi thấy ở thần điện thủ hộ phệ hồn.
Không còn gì để nghi ngờ, chiến lực của chúng ắt hẳn chênh lệch không nhiều lắm.
Năm đạo uy áp đến từ kẻ có cấp bậc cao hơn mà tôi cảm nhận được xuất phát từ Cửu Lê Ma Long và bốn thần long thủ hộ ở tế đài hắc ám ở giữa quảng trường.
Ngoại trừ tế đàn hắc ám ở giữa quảng trường thì bốn phía còn bày ra bốn trận hình thượng cổ long nhân, mỗi trận có năm trăm thủ vệ thượng cổ long nhân.
Tôi nhìn đến lòng hoảng sợ, không nói đến năm đạo uy áp mạnh mẽ trên tế đàn, chỉ nhìn bốn trận hình thượng cổ long nhân này nếu như toàn bộ xông lên thì chúng tôi hoàn toàn có nguy có bị diệt sạch.
Tôi hiểu rất rõ chiến lực của thủ vệ thượng cổ long nhân, khải giáp long lân mạnh mẽ, lại thêm lực sát thương khủng bố đến từ hai thanh kiếm cỡ cực lớn hai bên tay, chiến lực tuyệt đối có thể đạt đến thiên tôn.
Thiên tôn khó chứng, chẳng ai ngờ đến nơi này vậy mà lại cất giấu chiến lực khủng bố như vậy.
Thật ra nghĩ kỹ lại là có thể hiểu được, Thành Phố Cự Long ở thời thượng cổ chính là thánh địa của cự long.
Tuổi thọ của cự long lại không có giới hạn, vậy nên sau vô số ngàn năm qua đi họ mới tích giữ được nhiều chiến lực như vậy.
Vẫn may, họ cũng không phải vật sống, cũng không thể trở lại thế giới chủ dưới quy tắc của Thiên Đạo.
Chiến lực của thủ vệ thượng cổ long nhân chỉ có thể phát huy khi mượn oán khí long hồn ở đây, một khi rời khỏi thành phố cự long, chiến lực sẽ giảm đi rất nhiều, đồng thời còn phải chịu trừng phạt đến từ uy năng của thiên địa.
Không thể không nói, Xi Vưu chọn nơi này để táng thân quả thật rất an toàn, chẳng trách không có ai dám đánh chủ ý lên Ma Đao và Binh Chủ Chiến Kỳ.
Sau khi thấy rõ tình hình bên trong, không ai dám tự tiện bước qua cửa đá đi vào quảng trường vòng tròn của cự long, Lữ Thuần Dương cũng không dám hành động lỗ mãng.
Vẻ mặt Tạ Lưu Vân âm trầm, dù cho hắn có thủ đoạn nhòm ngó thiên cơ, cũng không thể tính ra sát cơ ở nơi này.
Thế này thì đánh sao đây?