"Hả?" Mộ Dung Nguyên Duệ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi.
"Cô cũng biết là Anh Hùng Chi Kiếm của ta đã bị hủy rồi" Tôi nói.
Mộ Dung Nguyên Duệ không nói chuyện nữa, chỉ liếc nhìn tôi một cái thật lâu rồi đem Lục Tiên Kiếm do Kiếm Vô Ngân để lại sau khi chết cho tôi.
Tính ra đây là lần thứ hai Mộ Dung Nguyên Duệ tặng kiếm cho tôi.
Khi tiếp lấy thanh kiếm được tay cô ấy trong đầu tôi lập tức nhớ đến hình ảnh cô ấy tặng cho tôi một thanh kiếm dưới chân núi Côn Lôn.
Hai đạo Nhân Tiên vẫn còn đang do dự chậm chạp không hạ quyết tâm tiến vào vòng tròn cự long.
Qua một lát sau, Lữ Thuần Dương đi ra, đứng ở lối vào, rút ra thanh Tác Kiếm.
Kiếm Tiên kiêu ngạo, vẻ mặt tựa như hàn băng vạn năm không tan, nhưng mà ngay khi hắn dùng ngón tay chạm vào thân kiếm của Thanh Tác Kiếm thì băng tuyết bị hòa tan trong nháy mắt.
Ngay sau đó, vẻ mặt của Lữ Thuần Dương trở nên tiêu điều mê mang, có theo một vẻ thương cảm khó nói nên lời.
Thân là Kiếm Tiên không cần có quá nhiều tình cảm, bởi vì không có vật gì là kiếm không thể chém đứt.
Thời trẻ Lữ Thuần Dương một lòng muốn khảo thí công danh, trên đường đi thi hắn được Thượng Tiên Hỏa Long Chân Nhân của Nhân Đạo điểm hóa.
Hỏa Long Chân Nhân cho hắn mơ một giấc mơ, trong mơ hắn thi được công danh, ra quan nhập tướng, có vợ có con, thậm chí còn có một đoạn tình duyên khắc cốt ghi tâm.
Đáng tiếc, đây cuối cùng cũng chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh lại Lữ Thuần Dương đoạn tuyệt hồng trần, bái Hỏa Long Chân Nhân làm sư rồi bắt đầu ngộ đạo tu hành.
Tính cách của Lữ Thuần Dương chí cương chí dương giống như lợi kiếm.
Hỏa Long Chân Nhân truyền cho hắn Kiếm Pháp Thiên Độn, lại ban cho hắn thần binh là Kiếm Thuần Dương.
Chỉ ngắn ngủi mấy chục năm ở trần thế mà Lũ Thuận Dương đã có thể dùng kiếm phá vỡ hư không lấy được tư cách phi thăng.
Sau khi phi thăng thì Lữ Thuần Dương ở Hàm Cốc Quan vẫn luôn một lòng đắm chìm vào kiếm đạo.
Đạo tâm của hắn vốn đã kiên định, cấp bậc kiếm pháp tiến triển cực nhanh, không đến trăm năm đã vượt qua sư phụ Hỏa Long Chân Nhân của hắn, sau này đã sáng tạo ra kiếm pháp độc môn là Vạn Kiếm Quy Tông thì tu vi của thần kiếm trực tiếp đuổi bằng Thái Ất Tiên Tôn của Tiên Đạo.
Cho đến hiện tại, Thần Kiếm của Lữ Thuần Dương đã viên mãn đại thành, có được chiến lực của thiên tôn đỉnh phong.
Trong truyền thuyết, nếu như Lữ Thuần Dương sử dụng chiêu Kiếm Xuất Vô Danh cuối cùng bên trong Vạn Kiếm Quy Tông thì có thể chém cả đạo tổ.
Chuyện này thì tôi đã lĩnh giáo qua rồi, ngày đó một kiếm của Lữ Toàn Dương từ phía tây đến giết tôi, chiêu thức hắn sử dụng có lẽ chính là kiếm cuối cùng Kiếm Xuất Vô Danh bên trong Vạn Kiếm Quy Tông.
Nếu như không phải có Anh Hùng Chi Kiếm chắn tử kiếp cho tôi thì có lẽ một kiếp này đã đủ khiến tôi thân tử đạo tiêu.
Lữ Thuần Dương vì kiếm mà sinh ra, không nên có tình cảm, cũng càng không nên có cảm xúc.
Vậy thì vẻ đau thương trên mặt hắn từ đâu mà có.
Đáp án rất đơn giản, vẻ đau thương của hắn đến từ Kiếm Thanh Tác là nỗi đau thương của kiếm.
Bên trong Thanh Tác Kiếm phong ấn vong hồn của Chư Thần Hoàng Hôn thời thượng cổ, Chư Thân Hoàng Hôn là Thần Mộ lớn nhất Thiên Giới.
Mỗi một vị thần thượng cổ đại diện cho một truyền kỳ sống, cát về với cát bụi về với bụi, chư thần cũng sẽ chết, cũng sẽ bị tàn rụi.
Cái chết của thần chính là chuyện đáng buồn nhất trên thế giới, lúc trước khi Lưu Phong Thiên Tôn chết đã khiến cả Đạo Môn đau lòng, còn cái chết của Ngọc Hoàng Đại Đế lại khiến cho cả tam giới phải khóc than.
Thanh Tác Kiếm và Tử Dĩnh Kiếm là hai lá bài mạnh của hai đạo Nhân Tiên, trận chiến phong thần vẫn chưa mở ra, Lữ Thuần Dương không thể nào tế ra vong hồn của thần tượng cổ vào lúc này được.
Hắn sờ vào thân kiếm chẳng qua là muốn cảm nhận được dũng khí từ bên trong.
Lữ Thuần Dương cảm nhận được sự đau thương từ cái chết của các chư thần và cũng cảm nhận được sự phẫn nộ mà các vong hồn chư thần này ngưng tụ lại sau vô số ngàn năm qua.
Khi sự phẫn nộ của các chư thần truyền vào bên trong nội tâm của Lữ Thuần Dương đi nó lập tức hóa thành dũng khí vô cùng vô tận.
Hiện tại hắn cầm kiếm không phải chiến đầu vì bản thân, mà là đại biểu cho ý chí của các chư thần.
Lữ Thuần Dương sau khi có được dũng khí thì ánh mắt sáng ngời, chiếu được vạn trượng, chiến ý vô cùng nồng đậm, đạo bào màu trắng bay phấp phới.
"Ta không thể sánh bằng hắn, ít nhất ta không thể hấp thu dũng khí từ tử dĩnh kiếm rồi biến nó thành chiến ý" Mộ Dung Nguyên Duệ âm thầm thở dài.
"Ta cũng không bằng hắn" Tôi nói.
Nếu nói đến thành tâm thì cả tam giới rất ít người có thể vượt qua Lữ Thuần Dương.
Sĩ vì kiếm, thành vì kiếm, tình cảm cả đời cũng dành cho kiếm.
Đợi đến khi chiến ý của Lữ Thuần Dương đã tăng lên tới cực hạn, thì hắn quay đầu nói với Mộ Dung Nguyên Duệ: "Trận chiến đầu tiên, do Nhân Đạo ta tiếp""Được, vậy Tiên Đạo chúng tôi tiếp trận thứ hai" Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
Cái mà trận chiến này thiếu nhất chính là dũng khí, đã có Lữ Thuần Dương làm người xung phong đầu tiên thì dũng khí của Mộ Dung Nguyên Duệ cũng được kích phát ra.
Chiến lực của Phương Trận Thượng Cổ Long Nhân tuy rằng đáng sợ, nhưng mà hai đạo Nhân Tiên cũng không phải là không có sức đánh một trận.
Giữa thiên tôn và chí cường thiên tôn có chênh lệch sâu như biển, Tứ Hải Long Vương cũng hiện ra thân hình hóa rồng, mỗi người đều có chiến lực vô cùng mạnh.
Còn cường giả có chiến lực có thể so với đạo tổ đã tập kích Câu Trần Đại Đế.
"Đệ tử Nhân Đạo, theo ta đi vào"Nói xong thì Lữ Thuần Dương là người đầu tiên tiến vào vòng tròn cự long, đệ tử Nhân Đạo chịu sự ảnh hưởng của hắn, mỗi người đều tràn ngập chiến ý theo sát phía sau.
Sau khi toàn bộ người của Nhân Đạo tiến vào thì Mộ Dung Nguyên Duệ triệu hồi ra bốn phân thần bước vào vòng tròn cự long, tôi và Tạ Uẩn cũng tiến vào theo.
Chờ sau khi chúng tôi tiến vào hết thì cửa đá đóng lại, hoàn toàn khóa kín.
Vòng tròn cự long biến thành chiến trường sinh tử, Cửu Lê Ma Long không chết, vậy thì kẻ chết là chúng tôi.