Cô ấy của hiện tại, đơn thuần như thiếu nữ nhà họ Lâm chết oan của bốn trăm năm trước.
Đơn thuần có thể khiến người ta hạnh phúc, bởi vì họ không suy nghĩ quá nhiều, cùng không phải gánh vác quá nhiều.
Thân là một người chồng, tôi hy vọng mình có thể mang lại cho vợ mình niềm hạnh phúc này, tôi hy vọng vợ mình có thể mãi hạnh phúc như thế.
Tuy nhiên, với tư cách là Ma Đạo Tổ Sư, tôi không muốn vị tướng Phá Quân mạnh nhất trong Ma Đạo, chìm đắm trong mộng mị, mãi cũng không thể tỉnh lại.
Đêm, mát rượi.
Thùy Họa ôm chặt lấy tôi, dụi cái đầu nhỏ xinh vào ngực tôi.
Một Thùy Họa thay đổi danh tính, tính tình cũng mềm dịu không ít.
Đôi má trắng nõn đã nhuộm hồng một mảng, dưới hàng mi dài, đôi mắt hồ thu to tròn của cô ấy phủ một lớp sương.
Linh lung đầu tử an hồng đậu, Nhập cốt tương tư tri bất tri.
Nghĩa là Hạt đậu đỏ làm kẹp tóc lung linh trên đầu, hay chăng là để tương tư khắc cốt.
Thùy Họa khi không phải là tướng Phá Quân, rất thích hợp để rước về làm vợ.
Ngày xưa cô ấy kiêu hùng như thế, tôi lại mong chờ vẻ dịu dàng như nước của cô ấy.
Bây giờ cô ấy dịu dàng như nước, tôi lại mong cô ấy nhặt lại phong thái “Anh hùng vân tập công vị lập, Mỹ nhân đề đao trấn bát hoang” của vị tướng Phá Quân ở núi Không Minh.
Thùy Họa hỏi về chuyện ở cổ địa hoang mạc Long Môn, tôi đã kể tường tận mọi thứ cho cô ấy nghe.
Nghe đến việc trong thành Cự Long, đến cảnh giới thiên tôn cũng đã ngã xuống không ít người, cô ấy càng ôm tôi chặt hơn, cảm thấy sợ hãi thay cho tôi.
Tôi cũng nói với cô ấy việc Lữ Thuần Dương sẽ giết tôi ở cổ địa Miêu Cương, nói với cô ấy rằng bây giờ Thần Kiếm của Lữ Thuần Dương đã không ai có thể địch nổi nữa, bởi vì Yến Tháp và Hi Hòa là sự tồn tại cấp bậc đạo tổ, mà đạo tổ thì không thể dễ dàng động đến được.
“Cô ấy có thể đỡ được không?” Thùy Họa hỏi tôi.
“Được.
” Tôi đáp.
"Vậy sau này khi cổ địa Miêu Giang mở trở lại, anh dẫn em đi cùng có được không?"“Phải đợi em thức tỉnh lại thì mới được, em của hiện tại đi thì cũng không đỡ được kiếm của Lữ Thuần Dương.
"“Thế nhưng, nếu anh cứ để em ở lại Quy Khư, có thể cả đời em cũng không bao giờ tỉnh lại.
Em đã nghiêm túc suy nghĩ rồi, nếu cô ấy đã là tướng Phá Quân, chỉ khi ở trên chiến trường thì mới có cơ hội tỉnh lại.
”“Được”Từ hôm đó trở đi, tôi ngày đêm tu hành kiếm đạo trên đỉnh núi Bất Chu.
Tôi đã chia sẻ kinh nghiệm ngưng tụ kiếm thai Quỷ Kiếm của mình, nhưng đã bị Bắc Minh Tú từ chối.
Ông ấy không muốn ngưng tụ kiếm thai Quỷ Kiếm, không muốn cược.
Bản thân việc ngưng tụ kiếm thai cũng đã là chuyện vô cùng nguy hiểm, chẳng những cần một huyền quan rộng lớn và kiến cố mới có thể dung nạp sát khí kiếm thai, ngoài ra còn phải có được một mệnh số nhất định.
Huyền quan của Bắc Minh Tú thì chắc chắn có thể chứa được kiếm thai Quỷ Kiếm, nhưng ông ấy không muốn cược mạng sống của mình.
Theo lời của ông ấy nói thì chính là, gặp gỡ được Lưu Phong Sương là đã dùng hết vận may của cuộc đời ông ấy rồi.
Được rồi, tôi thừa nhận, việc khiến một người đàn ông đã chết mấy ngàn năm niết bàn trùng sinh nói ra được những lời tình cảm thì quả thật không dễ dàng gì.
Ngoại trừ chúc phúc cho họ ra thì tôi cũng không biết nói gì hơn.
Như vậy cũng trôi qua nửa tháng, Tạ Uẩn đến Đông Hải để bái kiến tôi.
Nhận được truyền tin từ Phong Chủ, tôi đã đến đình viện quần tinh Bắc Đẩu để gặp cô ấy.
Tạ Uẩn đến đây, là để đưa Binh Chủ Chiến Kỳ cho tôi, tiện thể báo cho tôi biết một chuyện, Mộ Dung Nguyên Duệ cùng với Hạo Thiên Ngọc Đế kết hôn rồi.
"Ngày cưới định vào ba ngày sau.
Hạo Thiên đã thông báo cho Tam giới, cửu thiên tập địa cùng chư phương thần linh đều được mời, bao gồm đại vu Từ Phúc.
" Tạ Uẩn nói.
“Ta biết rồi.
”Mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi đột nhiên nghe tin Mộ Dung Nguyên Duệ sắp phải gả cho Hạo Thiên, tim tôi bất giác nhói lên một hồi.
Tạ Uẩn không biết chuyện của tôi, nhưng người đang lắng nghe ở bên cạnh là Khương Tuyết Dương thì lại rất rõ vướng mắc tình cảm giữa Mộ Dung Nguyên Duệ và tôi.
Tôi nợ Mộ Dung Nguyên Duệ một lời hứa ở thành Cự Long, khi đó cô ấy nói cô ấy không còn lựa chọn nào, chỉ có thể gả cho Hạo Thiên, tôi nói rằng tôi sẽ cho cô ấy một lựa chọn.
Mấy ngày nay tôi không có động tĩnh gì, chính là chờ Tạ Uẩn đem Binh Chủ Chiến Kỳ đến cho tôi.
Cô ấy đã phải mất rất nhiều công sức để thuyết phục Từ Phúc giao lại Binh Chủ Chiến Kỳ cho Tiên Đạo.
Không phải tầm nhìn của Từ Phúc không đủ xa rộng, nhưng từ góc độ của Nhân tộc mà nói, Binh Chủ Chiến Kỳ nắm trong tay của Nhân tộc là tốt nhất.
Bởi vì bất kể Nhân, Tiên hai đạo ai có được đi chăng nữa thì đều sẽ khiến Nhân tộc rơi vào tình thế bị động hơn.
Tạ Uẩn không ở lại lâu, giao Binh Chủ Chiến Kỳ xong thì rời đi ngay.
Cô ấy ở trong trận cổ địa hoang mạc Long Môn có được thần hồn cấp bậc thiên tôn, cũng có đạo thể cấp thiên tôn, chỉ cách một bước nữa là chứng được thiên tôn, Ma Đao Si Vưu chính là cơ duyên để cô ấy chứng thiên tôn.
Chỉ cần cô ấy lĩnh ngộ được hết đao Thiên Địa Giao Tranh Âm Dương Lưỡng Đoạn, thì có thể nâng chiến lực lên cảnh giới thiên tôn.
Còn về khi nào mới có thể vượt khỏi hệ thống tu hành Đạo môn, đối với cô ấy cũng không phải việc gì khó, bởi vì cô ấy vẫn mang trên mình truyền thừa của Ma Quân Si Vưu, là hậu duệ duy nhất của Si Vưu.
“Ta cần đi một chuyến đến Côn Lôn, tại thành Cự Long ta nợ Mộ Dung Nguyên Duệ một lời hứa, đưa Binh Chủ Chiến Kỳ cho cô ấy.
" Tạ Uẩn sau khi rời đi, tôi liền nói với Khương Tuyết Dương.
“Chỉ vậy thôi?” Khương Tuyết Dương cười hỏi tôi, ánh mắt nhu hòa.
"Ừm.
"“Vậy cậu có thể cho A Lê đi cùng, nhân cơ hội này đem theo cả tộc nhân của cô ấy về.
” Khương Tuyết Dương ân cần nhắc nhở.
“Tôi mang theo cả Ngạo Phong đi cùng.
""Tạ Lan, đưa Binh Chủ Chiến Kỳ cho Mộ Dung Nguyên Duệ, đối với Ma Đạo mà nói thì cũng không phải chuyện tốt gì.
""Tại sao?""Ta nghi ngờ, Binh Chủ Chiến rất có khả năng là cơ duyên để Mộ Dung Nguyên Duệ thức tỉnh số mệnh của Thái Cổ Chiến Thần.
Nhưng ta cũng không phản đối cậu đưa Binh Chủ Chiến Kỳ cho cô ta, bởi vì sự to lớn của Tiên Đạo sẽ tranh thủ đủ thời gian cho Ma Đạo.
"