"Có gì kỳ lạ?" Tôi cười hỏi.
"Nói lời đường mật hơi nhiều, cũng không sợ mấy lời này lỗi thời""Có thể do ta biết được nếu như những lời này không nói ra thì sau này sẽ không còn cơ hội để nói nữa""Vậy thì cũng không nên nói những lời này ngay khi ta sắp thành hôn" Mộ Dung Nguyên Duệ quay nhanh sang nói.
"Sao vậy, cô đã ngưng tụ ra thần cách của Chiến Thần Thái Cổ chẳng lẽ con muốn gả cho hắn sao?" Nghe cô ấy nói như vậy trong lòng tôi đột nhiên nhói đau.
"Bệnh căn của Tiên Đạo quá sâu, chỉ dựa vào một mình ta thì không thể diệt sạch""Vậy thì cũng không đáng để cho cô hi sinh như vậy" Tôi chân thành nói.
"Ngươi không muốn ta gả cho người khác?" Mộ Dung Nguyên Duệ mở to đôi mắt xinh đẹp hỏi tôi.
"Ta chỉ là không muốn Binh Chủ Chiến Kỳ trở thành quà tân hôn cho cô, trừ phi người cô muốn gả là tôi" Tôi nhìn cô ấy kiên định nói.
Mộ Dung Nguyên Duệ bị tôi nhìn đến mức cúi đầu xuống, cô ấy không thể tưởng tượng được chuyện gì tôi cũng dám nói.
Mộ Dung Nguyên Duệ trầm mặc một hồi sau đó nhỏ giọng nói: "Ngoại trừ số mệnh không nói thì ta cũng không thể gả cho ngươi được, ngươi đã có được thê tử yêu ngươi chân thành, còn có một đạo lữ sinh tử hoạn nạn có nhau là Kiêm Hà""Ai dà" Tôi thở dài.
"Sao lại thở dài""Ta yêu nàng, giống như yêu các nàng ấy vậy.
""Vậy thì tình yêu của ngươi cũng quá dư dả rồi" Trong giọng nói của Mộ Dung Nguyên Duệ mang theo vài phần bất mãn.
Tôi không còn gì để nói.
Thời trẻ không biết thu liễm cảm tình, vậy nên mới vướng phải một đống nợ tình.
Một đời một kiếp một đôi, không phải ai cũng làm được, cần phải có tâm cảnh và cảm ngộ.
Tôi nhập đạo quá muộn, khi hiểu được những đạo lý này thì tơ tình đã vướng đầy người.
Kiêm Hà tôi còn có thể lấy lý do là vì ma đạo tổ sư tính kế, nhưng Uy Nhuy và Tuyết Dương thì chỉ có thể nói là do phẩm tính của tôi có vấn đề.
Còn về phần Mộ Dung, nhân duyên trên Đá Tam Sinh tuy rằng có thể nói là do Cửu u Nữ Đế tính kế, nhưng mà cũng không thoát khỏi liên quan đến trái tim tôi, nếu không thì sau khi nhân duyên trên Đá Tam Sinh đứt đoạn thì tôi cũng sẽ không nhớ mãi không quên cô ấy như hiện tại.
Có những người không thể tránh được, đã định sẵn là có duyên thì ắt phải gặp lại.
Ma Đạo Tổ Sư có đại trí tuệ, ngài ấy có thể thong thả lướt qua, nhưng tôi không có phần trí tuệ đó, tôi chỉ có thể trốn khỏi kiếp nạn.
"Ta không có ý trách cứ ngươi, đa tình vẫn tốt hơn so với vô tình" Thấy vẻ mặt tôi không vui còn mang theo đau buồn, Mộ Dung Nguyên Duệ liền mềm giọng nói.
Sau khi ra khỏi sân diễn võ, Mộ Dung Nguyên Duệ tiễn tôi xuống núi.
Hôm nay là ngày cô ấy quay trở về Thiên Đình, đến lúc đó Tiên Đạo ở Côn Lôn sẽ có rất nhiều người theo cô ấy cùng quay về bộ binh ở Thiên Đình, tôi là Ma Đạo Tổ Sư ở lại đây không thích hợp.
A Lê và Ngạo Phong sẽ ở lại bên trong Bí Cảnh Tuyết Vực một đoạn thời gian, dù sao muốn đem hết toàn bộ Bộ Tộc Đông Di ra khỏi nơi đó thì cũng cần thời gian, nếu như Mộ Dung Nguyên Duệ đã đáp ứng sẽ thả người thì tôi cũng không cần lo lắng cho họ nữa.
Chúng tôi đi xuống từ con đường mòn ở núi Côn Lôn, có thể tránh khỏi rất nhiều đệ tử Tiên Đạo, cũng có những người không tránh được, thấy chúng tôi kề vai đi bên nhau thì không khỏi kinh ngạc một phen.
Chuyện kén rể ở núi Côn Lôn năm đó có rất nhiều người còn nhớ rõ, chỉ là bọn họ chưa từng ăn nói lung tung mà thôi.
Lần trước khi Mộ Dung Nguyên Duệ tiễn tôi là một đêm trăng, hôm nay khi cô ấy tiễn tôi là vào hừng đông.
Năm đó trăng sáng ở đó, từng chiếu sáng đường mây về.
Nay ánh sáng hừng đông rọi, chỉ có sự lạnh lẽo u buồn ly biệt.
Khi đưa đến dưới chân núi, tôi không nhịn được lại hỏi cô ấy: "Cô thật sự muốn thành hôn với Hạo Thiên Ngọc Đế?""Ta có thể không gả cho Hạo Thiên nhưng mà hôn lễ này nhất thiết phải cử hành như bình thường" Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
"Có ý gì?"Thấy tôi vẫn không chịu từ bỏ, Mộ Dung Nguyên Duệ không nhịn được mỉm cười nhẹ, nói: "Yên tâm đi, chẳng qua là ta muốn mượn hôn lễ lần này để làm chút chuyện.
""Chuyện gì?" Tôi hỏi.
"Đến lúc đó thì ngươi sẽ biết thôi""Mộ Dung Nguyên Duệ không nói ra, cô ấy là Tiên Đạo Tổ Sư có rất nhiều chuyện không thể nói cho Ma Đạo Tổ Sư như tôi biết được"Lưu luyến chia tay, tôi đi không dứt khoát, cô ấy cũng không nỡ quay người.
Dù sao cũng là người có thân phận, không thể học theo mấy cô gái nhỏ một bước ba lần quay đầu được.
Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.
Chú phi tôi có năng lực chiến đấu với Thiên Đạo mới có thể thay đổi quỹ tích vận mệnh của tôi và cô ấy.
Nếu không khi Ma Đạo và Tiên Đạo gặp lại nhau trên chiến trường, không phải cô ấy chết thì chính là tôi vong.
Sau khi chia tay với Mộ Dung Nguyên Duệ thì tôi liền ngự kiếm phi hành, điều khiển kiếm khí bay về phía Đông Hải.
Bay mãi đến khi đến phía trên Đông Hải bị mùi tanh gió biển thổi qua thì mới tiêu tán được nỗi buồn ly biệt tràn ngập trong lòng tôi.
Bóng dáng của Mộ Dung Nguyên Duệ trong lòng tôi mới lưu luyến không rời mà chậm rãi tiêu tán.
Qua một ngày sau, tôi ở Đình Viện Bắc Đẩu Quần Tinh trên Đông Hải chuẩn bị rượu, cùng Khương Tuyết Dương và Thùy Họa nhìn lên Thiên Đình.
Hôm nay là ngày Mộ Dung Nguyên Duệ đại hôn, màn hôn lễ này nhất định sẽ bị máu tươi nhiễm đỏ.
Mộ Dung Nguyên Duệ sau khi thức tỉnh số mệnh chiến thần, sẽ dùng một màn hôn lễ nhuốm máu tươi để quét sạch cục diện hỗn loạn trên Thiên Đình, dùng trăm vạn thi thể nằm xuống để thể hiện chiến thần chi uy.