Thiên Đạo Chi Kiếm, mỗi một kiếm đều có thể chém ra lực lượng bổn nguyên của hỗn độn, chém thẳng về phía trước không có điểm cuối, chém lên trời không có cực hạn, chém xuống dưới không có trở ngại, có thể tùy ý sai khiến theo tâm trí, cắt đứt hư không, trảm đoạn tinh hà.
Với tu vi hiện tại của tôi vẫn còn quá sớm để nói đến việc tìm kiếm hợp nhất.
Không thể dùng một kiếm để phá hủy bảy tầng trời vậy thì chỉ có thể phá vỡ từng tầng một mà thôi.
Nhưng mà không gian bên trong Tháp Thất Bảo Như ý Linh Lung tràn đầy sương mù hư không, không thể ngự không phi hành, cho dù tôi có thực lực phá vỡ màn trời thì việc không thể phi hành đã trở thành khuyết điểm trí mạng.
Trong khoảng thời gian tiếp theo tôi đã suy nghĩ hết đủ mọi thủ đoạn, mặc dù tôi đã phóng ra kiếm khí thần kiếm đến khoảng cách xa nhất thì cũng không thể chạm đến sự tồn tại của màn trời.
Thời gian dần trôi qua đối với tôi mà nói thì mỗi một giây đều là một loại dày vò.
Tôi chẳng thể làm gì nên đã bắt đầu chìm sâu vào bên trong áy náy, hối hận, nếu như tôi yên ổn làm một đạo tổ không có tim thì bọn Khương Tuyết Dương cũng sẽ không vì tôi mà gặp phải kiếp nạn sinh tử?Nhưng mà, tôi có thể chịu được sự thống khổ khi không có tim, chịu được loại cảm giác cô độc, đau khổ sống không bằng chết, nhưng Ma Đạo phải làm sao?Vốn Ma Đạo đã là bên có thực lực yếu nhất trong tam đạo, nếu như bản thân lại không có sự tồn tại của chiến lực chí cường đạo tổ thì trong Trận Chiến Phong Thần ở tương lai làm sao có thể tồn tại.
Bề ngoài thì trông tôi làm việc vô cùng xúc động, nhưng thật ra tôi không còn lựa chọn nào khác.
Bên trong huyền quan Cờ Chiêu Hồn lạnh lùng trầm trọng.
Tính toán thời gian một chút thì hiện tại có lẽ ba đạo đều đã tiến vào bên trong Cổ Địa Miêu Cương.
Thử thách sống còn thuộc về đệ tử Ma Đạo có lẽ cũng đã bắt đầu rồi.
Tháp Thất Bảo Như ý Linh Lung đã cắt đứt liên hệ của tôi với bọn họ, cho dù bọn họ có chết trận, thì ý chí anh linh cũng sẽ không đi vào bên trong Cờ Chiêu Hồn.
Nghĩ đến việc này trong lòng tôi sinh ra vô cùng vô tận bi thương.
Tôi không dám nghĩ đến chuyện Thùy Họa và Khương Tuyết Dương sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn tôi cũng không đành lòng nghe thấy cái chết của bất kỳ một để tử Ma Đạo nào truyền ra từ Cổ Địa Miêu Cương.
Nhưng mà hiện tại tôi chẳng thể làm gì được hết, thậm chí có khả năng cả đời này đều bị nhốt ở đây mãi mãi.
Nhìn vào Cờ Chiêu Hồn đen kịt trầm trọng, bỗng nhiên tôi nảy ra một ý tưởng lớn mật.
Sương mù hư không ngăn cản năng lực ngự không phi hành của tôi, nhưng mà tôi nhớ rõ Cờ Chiêu Hồn có thể loại bỏ bất kỳ loại cấm kỵ phi hành nào.
Trận chiến ở Hàn Hoang trước đó, Nữ Oa xuất động ra thần niệm, Cờ Chiều Hồn đã cảm ứng được nguy cơ sinh tử của thiên tôn Ma Đạo, bay ra khỏi huyệt thần đình của tôi sau đó lại quay trở về.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức ngưng thần, mở ra huyệt thần đình, cảm ứng được sự triệu hoán của tôi, Cờ Chiêu Hồn hóa thành một đạo khí đen, bay ra khỏi huyền quan, cắm ở trước mặt tôi.
Tôi dùng tay cầm chặt lấy cán cờ lạnh như băng, Cờ Chiêu Hồn lập tức không gió mà tự bay lên cao, kéo theo tôi bay lên.
Tiếp đó Cờ Chiêu Hồn kéo tôi phá vỡ từng tầng sương mù hư không, trực tiếp bay đến màn trời.
Một tay tôi nắm chặt cán cờ, một tay còn lại xuất kiếm.
Màn trời bên trong Tháp Thất Bảo Như ý Linh Lung không phải là màn trời thật sự, tôi dùng ma kiếm dễ dàng phá vỡ kết giới thiên mạc, đến tầng trời thứ nhất.
Vừa mới hiện thân tôi đã cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại, mang theo sát cơ đánh úp về phía tôi.
Là Tam Túc Kim ô, hình thể có thể so được với Đế Tuấn của Quy Khư.
Nhìn thấy Tam Túc Kim ô tôi mới hiểu ra thì ra bảy vị thủ hộ giả mà tôi tìm mãi không thấy đang ẩn nấp bên trong bảy tầng trời.
Nếu là trước đây, đối mặt với Tam Túc Kim ô tôi chỉ có thể liều mạng chạy trối chết, nhưng mà hiện tại tôi chỉ cần dựa vào Ma Kiếm trong tay là đã có thể đánh chết nó.
Khó khăn lớn nhất mà Tháp Thất Bảo Như ý Linh Lung tạo cho tôi chính là không thể ngự không sau khi giải quyết được vấn đề này thì những trận chiến đấu tiếp đó đối với tôi mà nói là vô cùng đơn giản.
Dùng Ma Kiếm để diệt sát Tam Túc Kim ô không hề tốn quá nhiều thời gian của tôi, sau đó tôi cầm cờ phá mở tầng thiên mạc thứ hai, đối thủ quyết chiến là một vị thần thượng cổ tay cầm Côi Tiên Thứ.
Vị thần tượng cổ này có chiến lực mạnh hơn Tam Túc Kim ô vài phần, nhưng còn xa mới là đối thủ của tôi.
Tầng thứ ba, tầng thứ tư, tầng thứ năm.
Khi đến tầng trời thứ sáu, tôi gặp phải một vị thủ hộ giả có cấp bậc thượng cổ thần vương cầm trong tay Tịnh Thế Phất Trần, trong trận chiến này tôi dùng Ma Kiếm và Thần Kiếm lần lượt hỗ trợ nhau, dùng Ma Kiếm đánh lùi, Thần Kiếm công kích từ xa, trắc trở một phen mới có thể đánh nát thần hồn của hắn.
Cuối cùng tôi đến tầng trời thứ bảy, người quyết chiến với tôi là một vị thần đế cầm trong tay Chiến Thiên Thứ.
Điều khiến tôi kinh ngạc là vị thần đế này phát ra chiến lực chí cường đạo tổ.
Trong trận chiến cuối cùng này tôi dùng Ma Kiếm để giết địch như cũ, đồng thời đổi thành Quỷ Kiếm để đánh lùi địch, Thần Kiếm nhân cơ hội đó ngưng tụ ra kiếm hải.
Tiếp đó tôi dùng bản thân để dụ địch, giết chết thần đế cầm Chiến Thiên Thứ trong hai mảng kiếm hải.
Bảy vị thủ hộ giả tuy rằng có chiến lực của đạo tổ nhưng mà bản thân lại không có linh thức, toàn bộ đều chiến đấu dựa vào bản năng, vậy nên tôi mới có thể nhẹ nhàng mà diệt sát hết toàn bộ bọn họ.
Nếu như là đạo tổ thực sự thì tôi tuyệt đối không thể nào thuận lợi như vậy được.
Tiếc nuối duy nhất là tôi không thể giữ lại bất cứ một kiện thần khí nào hết, bởi vì thần khí đã dung hợp với thủ hộ giả, đồng sinh cộng tử.
Sau khi bảy tầng thiên mạc đều bị phá vỡ thì không gian bên trong Tháp Thất Bảo Như ý Linh Lung cũng đã đến điểm cuối, đỉnh tháp Khung Lư xuất hiện.
Tôi đứng bên trên tầng trời thứ bảy, nhìn trước sau, triệu hồi ra ba mảng kiếm hải, sau đó tôi đạp không bay lên, huy động Cờ Chiêu Hồn trong tay, thao túng ba mảng kiếm hải dựng ngược lên, xông thẳng về phía đỉnh tháp.
Chỉ nghe tiếng ầm ầm chấn động mãnh liệt, đỉnh tháp Thất Bảo Như ý Linh Lung bị ba mảng kiếm hải của tôi đánh ra một cái lỗ hổng.
Ngay sau đó tôi liền chạy thoát ra từ lỗ hổng đó, một khắc cũng không ngơi nghỉ trực tiếp bay về phía Cổ Địa Miêu Cương.
Phía dưới tôi, Đạo Đức Thiên Tôn nhìn vào Tháp Thất Bảo Như ý Linh Lung đã bị đánh nát thành bột phấn trong tay, nôn ra một ngụm máu.