Sát lục là nguồn gốc của tội lỗi, nguyên thọ của Đạo Đức Thiên Tôn đã đến cực hạn, bản thân ông ta đã không thể nào tham gia vào Trận Chiến Phong Thần nữa.
Cũng bởi vì đã tính ra được chuyện này cho nên Đạo Đức Thiên Tôn mới bất chấp mọi giá mà nhốt tôi vào Tháp Thất Bảo Như ý Linh Lung.
Muốn để lại cho Nhân Đạo một kiện thần khí có thể nhốt được đạo tổ, lưu danh vạn cổ.
Đáng tiếc, ba mảng kiếm hải của tôi đã khiến cho ba ngàn năm tâm huyết của ông ấy đổ sông đổ biển.
Đợi đến khi chúng thiên tôn của Nhân Đạo ra tay ngăn cản tôi thì tôi đã phá vỡ tầng tầng pháp trận trên không của tổ đình Nhân Đạo, rời khỏi Hàm Cốc Quan.
Pháp trận thủ hộ ở Hàm Cốc Quan còn xa mới bằng được với Vạn Tiên Trận của tổ đình Ma Đạo trước kia, với tu vi hiện tại của tôi, chỉ cần không phải là đại giả có cảnh giới đạo tổ thao túng pháp trận thì tôi đều có thể dễ dàng thoát thân.
Sau khi rời khỏi Hàm Cốc Quan, tôi không ngừng nghỉ chút nào mà lập tức bay về Cổ Địa Miêu Cương.
Ba thanh cổ kiếm đan vào nhau, kiếm khí lưu động, rạch ngang trời xanh.
Tốc độ của tôi đã nhanh đến cực hạn, gần như bằng với lực lượng của Lưu Phong Thiên Tôn năm xưa khi chạy đến Đàm Cửu Long, rồi hóa thân thành sao băng.
Dù có như vậy thì khi tôi đến Cổ Địa Miêu Cương cũng phải mất hết nửa ngày.
Kế đó tôi trực tiếp dấn thân vào trong vòng xoáy hư không tiến vào Cổ Địa Miêu Cương.
Vừa mới hiện thân tôi liền cảm nhận được Cờ Chiêu Hồn bên trong huyền quan đang rung động kịch liệt, không biết có bao nhiêu ý chí anh linh của đệ tử Ma Đạo sau khi chết trận chui vào bên trong Cờ Chiêu Hồn.
Vẻ mặt tôi chấn động, phẫn nộ đến cực điểm bay về phía Tăng Ác Phong.
Thứ lọt vào mắt tôi đầu tiên chính là một mảng hỏa long kiếm hải đỏ tươi như máu của Hỏa Long Chân Nhân từ xa xa.
Tôi cứ ngỡ như tôi đã mất đi người tôi yêu, nhưng mà Thùy Họa đã hoàn thành tám lần niết bàn đang cứng rắn chống đỡ, toàn thân như tắm máu, nhưng vẫn ngạo nghễ đứng nguyên tại chỗ như cũ, không chịu ngã xuống.
Cảm nhận được sự tồn tại của tôi khóe miệng Thùy Họa nở ra một nụ cười mỉm vui mừng, cũng giống như ở Đàm Cửu Long lúc trước, khi đó cô bị đạo môn vây công tập thể, lúc trọng thương bỏ chạy cũng nhìn tôi như vậy.
Nhưng mà Lữ Thuần Dương vẫn không chịu buông tha cô ấy.
Lúc này rốt cuộc tôi cũng đã khóa được khí cơ của Lữ Thuần Dương, ở khoảng cách xa nhất, đem ba thanh kiếm trên lưng toàn bộ đều chém về phía hắn.
"Quỷ Thần Minh Minh, Tự Tư Tự Lượng!"Trong lúc xuất kiếm đồng thời tôi cũng dùng thần niệm truyền âm thanh, âm truyền khắp bốn phương tám hướng, chỉ cần là đệ tử Ma Đạo có mặt ở Cổ Địa Miêu Cương thì đều có thể nghe thấy.
Rõ ràng Lữ Thuần Dương đã bị thương, đối mặt với ba thanh kiếm của tôi phá không lao đến, hắn không lựa chọn tiếp tục ra tay giết Thùy Họa nữa, lập tức lách mình né tránh.
Bà thanh kiếm mất đi mục tiêu, lần lượt cắm ở trước người Thùy Họa.
Xuất ra ba thanh kiếm từ xa, lực lượng hủy diệt còn xa mới bằng được tôi tự mình ra tay, tôi cũng không hề nghĩ đến việc dùng chúng nó để giết Lữ Thuần Dương, chỉ là muốn cứu Thùy Họa mà thôi.
Nếu như Lữ Thuần Dương vẫn còn ở trong trạng thái mạnh mẽ nhất thì hắn thậm chí còn có thể lựa chọn bỏ qua ba thanh kiếm này.
Tôi phi thân đến bên cạnh Thùy Họa cùng lúc với khi ba thanh kiếm chạm đất.
"Tạ Lan, em đã biết là anh mà không phải hắn" Thùy Họa dịu dàng nhìn tôi nói.
Người mà cô ấy nói đến là Ma Đạo Tổ Sư, xem ra bọn họ đã biết chuyện tôi và Ma Đạo Tổ Sư có cùng một cái mạng.
"Thùy Họa, ta đến trễ rồi""Anh có thể đến, thì mãi mãi cũng không trễ""Ta muốn giết chết Lữ Thuần Dương!" Tôi nói.
"Không, chúng ta về nhà đi, đem Tuyết Dương cùng nhau về nhà" Thùy Họa nhẹ nhàng lắc đầu.
Nhìn thấy ngọn lửa trong mắt cô ấy đã sắp dập tắt, tôi mới biết được cô ấy chỉ còn lại một tia sinh cơ cuối cùng.
Tôi dùng áo choàng của cô ấy bao lại thân thể chằng chịt vết thương, ôm cô ấy vào lòng.
Lúc này chiến tướng thiên tôn của Nhân Đạo đã đi xuống từ Tăng Ác Phong, đứng xung quanh Lữ Thuần Dương, nếu như tôi ra tay với hắn thì nhất định không thể nào bảo vệ được Thùy Họa.
Tôi nhìn lên Tăng Ác Phong, sau khi thiên tôn của Nhân Đạo xuống núi thì đệ tử Ma Đạo tôi cũng từ trên núi đi xuống.
Người đi đầu chính là Khương Tuyết Dương, tuy rằng không thê thảm như Thùy Họa, nhưng mà máu tươi cũng đã nhuộm đỏ cả đạo bào.
Thứ khiến tôi kinh ngạc nhất chính là đầu tóc của cô ấy, cả đầu tóc xanh đã bị nhuộm thành màu tro.
Phía sau Tuyết Dương là Lưu Phong Sương cả người đầy máu, tiếp sau đó chính là những đệ tử Ma Đạo may mắn con sống sót, hầu như mỗi người đều bị thương.
Thấy đệ tử Ma Đạo chỉ còn lại sơ xác gần trăm người, lòng tôi liền chấn động, nhất là khi tôi nhìn thấy chỉ còn hai vị chiến tướng thiên tôn là Khương Tuyết Dương và Lưu Phong Sương.
Khương Tuyết Dương đi đến bên cạnh tôi, đệ tử Ma Đạo đang định hành lễ với tôi thì bị tôi ngăn cản.
"Tuyết Dương, đại quân Ma Đạo đã tử thương bao nhiêu người?" Tôi hỏi.
"Ba mươi vạn đệ tử Ma Đạo xuất binh ra khỏi Đông Hải, chỉ còn lại một vạn chín ngàn người, những người còn lại đều ở trên đỉnh núi bảo vệ người bị thương.
""Chiến tướng thì sao?""A Lê bị trọng thương hôn mê, không rõ sống chết, Ngạo Phong hóa thân thành sơn loan thân thể yêu long của Liễu Chi Nhung bị đánh nát, chỉ còn lại một viên long châu ký gửi thần hồn bên trong, linh thức của Thuần Quân bị tán loạn, đánh về nguyên hình.
Nói đến đây, Khương Tuyết Dương cũng không nói được nữa, mà tôi cũng không đành lòng nghe tiếp.