Thực ra từ khi tôi nhìn thấy Thùy Họa thê thảm như vậy thì đã toán được rồi, trừ phi Ma Đạo không còn chiến tướng nữa, nếu không tuyệt đối sẽ không để cho Thùy Họa một mình ứng chiến với hai sư đồ Hỏa Long Chân Nhân và Lữ Thuần Dương.
Vốn dĩ tôi đang rất không bình tĩnh, một lòng chỉ muốn tru sát Lữ Thuần Dương, báo thù cho Thùy Họa.
Hiện tại sau khi nghe Khương Tuyết Dương nói rõ tình hình của Ma Đạo, rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao Thùy Họa nói muốn quay về nhà rồi.
Ba ngàn năm mạt pháp, đã dạy cho Ma Đạo học cách nhẫn nhịn, cũng khiến cho Phá Quân học được cách nuốt hận vào lòng.
Nhân Đạo vẫn còn hơn mười vị thiên tôn, tôi không thể nào giết hết toàn bộ bọn họ.
Mà Ma Đạo của tôi đã không thể nào chịu thêm bất cứ hao tổn nào nữa, một khi tôi ra tay giết Lữ Thuần Dương thì thiên tôn của Nhân Đạo nhất định sẽ ra tay với đệ tử của Ma Đạo, đến lúc đó Thùy Họa , Tuyết Dương và những người còn lại đều gặp phải tử kiếp.
Thân làm Ma Đạo Tổ Sư tôi không thể nào chỉ vì giết một người xã hận mà mặc kệ sống chết của bọn họ.
Lữ Thuần Dương đứng yên tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy oán độc mà nhìn tôi, Thanh Tác Kiếm trong tay vẫn để lộ hàn quang như trước, tôi biết hắn đang nghĩ gì.
Thù hận không hề khiến tôi mất đi lý trí, nhưng hiển nhiên đã làm loạn kiếm tâm của hắn.
Hắn muốn tế ra vong hồn của thần thượng cổ bên trong Thanh Tác Kiếm, một khi triệu hoán đại quân không gì địch nổi này thì tất cả để tử Ma Đạo, bao gồm cả tôi đều phải chôn ở chỗ này.
Mà cái giá phải trả là trong Trận Chiến Phong Thần sắp tới Nhân Đạo sẽ mất đi một lá bài tẩy.
Đối mặt với Lữ Thuần Dương đang thịnh nộ, thiên tôn của Nhân Đạo trầm mặc không nói gì, đến cả Hỏa Long Chân Nhân cũng không hề mở miệng khuyên hắn, bởi vì Thanh Tác Kiếm ở trong tay hắn, cũng chỉ bản thân hắn mới có thể quyết định.
Cuối cùng Lữ Thuần Dương cũng không thể hạ quyết tâm ra tay, chỉ trách bản thân hắn đang mang trên mình Cờ Chiêu Hồn của Nhân Đạo.
Nếu không thì với sát tính của hắn, nhất định sẽ thả ra vong hồn của thần thượng cổ bên trong Thanh Tác Kiếm, để diệt sát tất cả đệ tử Ma Đạo.
Sau khi Nhân Đạo rời đi tôi ôm Thùy Họa đi lên Tăng Ác Phong.
Nhìn thi thể của đệ tử Ma Đạo nằm đầy đất, trong lòng tôi tràn đầy vô cùng vô tận bi thương và phẫn nộ.
Trời cao không hướng về Ma Đạo tôi, mỗi một phần cơ duyên đều bắt chúng tôi liều sống liều chết, mà tất cả những kết quả đạt được bất quá cũng chỉ để có thể cạnh tranh công bằng với hai đạo khác trong tương lai.
Vẫn là câu nói đó, thiên đường bên trái, Ma Đạo hướng phải mà đi.
Một ngày sau, sau khi Phong Chủ nhận được tin tức thì liền tự mình đến đây, dùng Phù Tô Chi Phong trị thương cho đệ tử Ma Đạo.
Sau khi a Lê tỉnh lại thì Ngạo Phong cũng được cô ấy và Phong Chủ liên thủ trị liệu, miễn cưỡng quay lại thành hình người, nhưng lại lập tức lâm vào ngủ say.
Cậu ấy bị thương rất nặng, tuyệt đối không thể nào khôi phục trong một thời gian ngắn.
Kiếm Thuần Quân xuất hiện vết rạn khắp nơi, khiến tôi vô cùng đau lòng.
Trừ phi quay lại trong Núi Xích Cận để đúc lại lần nữa.
Nếu không thì cũng không thể nào hóa thành hình người được.
Còn có Liễu Chi Nhung, chỉ còn lại một đám phương hồn ký gửi bên trong long châu bản mệnh của cô ấy.
Đáng tiếc cô ấy chỉ mới hóa thành thân rồng chưa lâu, long châu cũng rất nhỏ, ánh sáng ảm đạm, muốn hóa thành thân thể yêu long lần nữa không biết phải đợi đến tháng năm nào.
Ba ngày sau, đệ tử Ma Đạo theo tôi rời khỏi Cổ Địa Miêu Cương.
Có những mối thù chỉ có thể để ở trong lòng, bởi vì phẫn nộ mà không có đủ thực lực thì chỉ hại người hại mình.
Ma Đạo tử thương thảm trọng, đồng thời Nhân Đạo cũng phải trả cái giá bằng hàng trăm vạn đại quân.
Tính toán kỹ càng thì người thật sự có được lợi ích chính là Mộ Dung Nguyên Duệ của Tiên Đạo, Tiên Đạo rút lui đã trở thành kẻ thắng lớn nhất.
Khi rời khỏi Cổ Địa Miêu Cương thì Tạ Uẩn đã tự mình dẫn người hộ tống Ma Đạo trên cả đoạn đường quay về Đông Hải.
Mộ tướng quân đang đi bên cạnh Tạ Uẩn, ngày đó sau khi tôi rời khỏi thì Tạ Uẩn đã tìm thấy cô ấy, giữ cô ấy lại bên cạnh.
Lịch luyện ở Cổ Địa Miêu Cương đối với Mộ Vân Phàm có chiến lực yếu ớt mà nói là một màn khiêu chiến tàn khốc, tôi cảm thấy may mắn là Tạ Uẩn không để cô ấy hội họp với đại quân Ma Đạo, hiện tại Tạ Uẩn là thủ hộ giả của Nhân Loại, nhưng thân phận chân chính của cô ấy vẫn là đệ tử Ma Đạo tôi, để Mộ Vân Phàm ở lại bên cạnh thuận tiện để cho cô ấy và Ma Đạo âm thầm liên hệ.
Quay về đến Đông Hải, lại là một hồi trầm mặc đau thương.
Sau đó đại quân Ma Đạo không còn động tĩnh gì nữa, ở lại bên trong Quy Khư âm thầm hồi phục nguyên khí.
Tam giới đồng thời yên tĩnh im ắng, đồng thời âm thầm chuẩn bị chiến đấu và chờ đợi tin tức Thiên Đạo quay về.
Ngày mà Thiên Đạo quay về chính là lúc Trận Chiến Phong Thần bắt đầu.
Đối với Ma Đạo mà nói đương nhiên là càng trễ càng tốt, bởi vì thứ Ma Đạo thiếu thốn nhất chính là thời gian.
Đáng tiếc là thứ nên đến cũng sẽ đến.
Ngày này tôi đang ở trên đỉnh Núi Bất Chu cảm ngộ phương pháp dung hợp ba kiếm đạo thái cổ, đột nhiên nghe được Cờ Chiêu Hồn bên trong huyền quan vang lên.
" Trận Chiến Phong Thần của tam giới, bắt đầu!"Theo sau tiếng vang to lớn này thì kết giới bảo vệ bên ngoài Quy Khư cũng lặng lẽ bị hóa giải.
Ngay khi con dân của Hồng Hoang Quy Khư đang hỗn loạn thì tôi cảm giác được từ sâu bên trong vũ trụ hư không hình như có một đôi mắt ẩn chứa sự hắc ám của căm hận ngừng ở trên người tôi.
Thiên Đạo quay lại rồi.