"Tôi đã sớm biết Âm Ty không thể nào chỉ phái năm vị Quỷ Đế ra trận, vì vậy khi Ngã Quỷ Đạo Giám Sát Sử xuất hiện tôi cũng không quá ngạc nhiên.
Trời tặng cơ duyên cho Âm Ty, khiến Âm Ty chỉ trong vài thập kỷ ngắn ngủi chiến lực đã tăng lên vùn vụt, trở thành một phương thế lực mạnh nhất trong Tam Giới.
Ngã Quỷ Đạo Giám Sát Sử rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Đạo Tổ, sau khi ông ta xuất hiện tại kính tượng núi Bá Chủng, tôi còn phát giác bốn đạo thần niệm vô cùng mạnh mẽ đến từ bốn tòa quỷ sơn đang cùng lúc truyền đến.
Xem ra, lần này Âm Ty quả thực muốn làm một mẻ thật lớn.
Thùy Họa chỉ bối rối trong chốc lát, ngay khi bốn vị Quỷ Đế áp sát đằng sau, cô đã lấy lại ý chí chiến đấu của mình, xoay người đánh trả,Cũng vào lúc Triệu Văn Hòa rút khỏi trận chiến, Ngã Quỷ Đạo Giám Sát Sử nhấc kiếm thay thế.
Thùy Họa một lần nữa lại rơi vào khốn cảnh.
Không chỉ vậy, lần này cho dù cô ấy có bạo phát chiến ý cũng không cách nào lật ngược thế cục.
Cửu Tự Chân Ngôn trấn ngục của Ngã Quỷ Đạo Giám Sát Sử lại chẳng cần hao tốn bao nhiêu thần niệm, ông ta có thể sử dụng nó nhiều lần, điều này vốn dĩ đã giam chân phần lớn tâm trí thần niệm của Thùy Họa.
Hiện giờ khi chiến đấu, cô ấy một bên phải đối phó với bia trấn hồn của Trung Ương Quỷ Đế Kê Khang, một bên phải đề phòng Cửu Tự Chân Ngôn của Ngã Quỷ Đạo Giám Sát Sử, áp lực như núi.
Quan trọng nhất là, Ngã Quỷ Đạo Giám Sát Sử có chiến lực Đạo Tổ, so với Triệu Văn Hòa thì cách xa vô cùng.
Triệu Văn Hòa đại nạn không chết, thở dài một hơi, âm thầm hấp thụ quỷ khí từ núi Bá Chủng, chuẩn bị trở lại trận đấu sau khi chiến lực hồi phục.
Năm tòa quỷ sơn này không chỉ phong cấm không gian mà còn là căn nguyên sức mạnh chiến đấu của Ngũ Phương Quỷ Đế.
Hiện giờ một mình Thùy Họa phải đối đầu với hai vị Đạo Tổ và ba vị Đỉnh Phong Thiên Tôn vốn đã rất trầy trật, nếu đợi tới khi Triệu Văn Hòa hồi phục sức lực thì quả là khó chồng thêm khó.
Mắt thấy quỷ khí từ núi Bá Chủng cuồn cuộn không ngừng rót vào cơ thể Triệu Văn Hòa, chiến giáp Quỷ Đế trên người ông ta cũng từ từ hồi phục, tôi biết thời cơ hành động của mình đã đến rồi.
Thân mình vừa động, tôi liền phát hiện thần niệm trong mấy tòa quỷ sơn kia đang lần lượt khóa chặt lấy mình.
Ngay từ đầu Âm Ty đã lên kế hoạch rất tốt, Ngũ Phương Quỷ Đế đối phó với Phá Quân, ngoài ra còn có sát chiêu dùng để đối phó với tôi.
Mà rõ ràng sát chiêu này so với Ngũ Phương Quỷ Đế còn cường đại hơn nhiều.
Thần niệm mai phục trong hai tòa La Phù, La Phong có cảnh giới Đỉnh Phong Thiên Tôn, thần niệm trong Đông Phương Đào Chỉ Sơn rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Đạo Tổ.
Ngoại trừ những cái này, tôi còn cảm nhận được uy áp của một cỗ thần niệm như có như không, thâm sâu khó lường thoát ra từ trong núi Bão Độc trên không trung.
Trong lòng tôi nảy lên một cái, lẽ nào lần này Âm Ty còn có Chí Cường Đạo Tổ tới tham chiến? Mặc dù nghi hoặc, thế nhưng tôi không có ý định tiếp tục ẩn nhẫn thêm nữa, chiến lực của Thùy Họa đã đạt đến điểm giới hạn, cứ tiếp tục như thế này sẽ chỉ khiến cô ấy tổn hao thần niệm.
Không những vậy, tôi mơ hồ cảm giác được sát trận ngày hôm nay sẽ không thể kết thúc nhanh như vậy.
Một khi trì hoãn quá lâu sẽ phát sinh rất nhiều chuyện không mong muốn.
Thậm chí, Oa Hoàng Cũng cũng có thể nhân cơ hội này xuống tay với tôi.
Còn có Nhân đạo, nếu như Nhân đạo và Âm Ty đạt được thỏa thuận, tôi tin rằng Lữ Thuần Dương sẽ không thể nào bỏ qua cơ hội hủy diệt tôi và Thùy Họa.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi càng trở nên nặng nề, bèn hạ quyết tâm trước hết cứ phá vỡ cấm chế tại nơi này cái đã, sau lại nói tiếp.
Tôi muốn xuất thủ, mục tiêu tốt nhất đương nhiên là Triệu Văn Hòa.
Ngã Quỷ Đạo Giám Sát Sử ẩn trong núi Bá Chủng đã thoát ra ngoài, mà trên người Triệu Văn Hòa hãy còn thương tích, việc tấn công hắn chỉ còn là vấn đề thời gian.
Thế nhưng, mấy vị cao thủ còn đang giấu mình của Âm Ty nhất định sẽ không giương mắt ngồi nhìn tôi hành động.
Vì thế, tôi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là không làm gì cả, hoặc là đã ra tay phải đảm bảo “một chiêu tất sát”, không để cho Âm Ty có bất kỳ cơ hội vãn hội nào.
Nghĩ đến đây, tôi rứt khoát rút ra Ma Kiếm, dựa vào Ma kiếm để thi triển hành kiếm.
Tôi không lựa chọn giải phóng kiếm khí, bởi vì kiếm khí lưu hình sẽ bộc lộ sát ý của tôi, cũng cho thấy tôi đã chính thức tham gia cuộc chiến.
Thế nhưng hành kiếm thì khác, hành kiếm vốn dĩ chẳng mang sát ý, cũng không sinh ra kiếm khí lưu hình, giống như một màn vũ kiếm mà thôi.
Trên chiến trường có trống trận cổ vũ, ngày hôm nay tôi dùng một màn vũ kiếm để cỗ vũ cho Thùy HọaVừa mới hành động, mấy cỗ thần niệm bèn khóa càng chặt, dường như lúc nào cũng có thể động thủ với tôi.
Đạo thần niệm như có như không thâm sâu khó lường trên không trung cũng trở nên càng lúc càng rõ ràng, hiện tại có thể khẳng định, cảnh giới của người này chắc chắn đã đợt tới Chí Cường Đạo Tổ.
“Thùy Hòa, anh vì em múa kiếm góp vui.
” “Quân chẳng thấy, Hoàng Hà sóng nước tự trời tuôn, cuồn cuộn ra khơi ở lại luôn.
Quân chẳng thấy, sáng tóc tơ xanh chiều tuyết bạc, mẹ cha tóc trắng ngắm gương buồn”.
"