Trước là dựa vào quỷ kiếm trốn vào hư không, từ xa xuất ra kiếm khí Thần Kiếm giả bộ tấn công một vị chiến tướng Thiên Tôn của Âm Ty, không đợi sát cơ của Đạo Tổ Tam tài ập đến, ngay lập tức dùng thân lĩnh Ma Kiếm, dùng sát ý kiến quyết không lùi trực tiếp lao vào bia Trấn Hồn.
Trong mắt thần minh Âm Ty, hành động này của tôi chẳng khác nào thiêu thân lao vào lửa.
Thân xác vốn đã rách nát, chỉ còn sót lại chút ít sinh cơ, lại chủ động lao vào Đại Địa Ngục Trấn Hồn Bia, đơn giản mà nói chính là tự đào hố chôn minh.
Thế nhưng, vào khoảnh khắc kiếm khí Ma Kiếm của tôi sùng sục sôi trào diễn sinh thành đòn đẩy lui công kích vô cùng thần thông, bia Trấn Hồn cũng vì thế mà bị đẩy lui, không chịu khống chế cứ thế lao về phía Kê Khang.
Mà tôi cũng nhân dịp này tóm chặt thời cơ, thân thể quấn lấy vị Trung Ương Quỷ Đế này, Ma Kiếm một kiếm tiếp một kiếm đánh vào bia Trấn Hồn, bức cho Kê Khang trên không trung không ngừng thối lui.
Tôi không dùng bất kỳ sát chiêu nào đối phó với Kê Khang, chỉ quấn lấy ông ta, đem ông ta làm lá chắn cho mình.
Bởi vì giữa tôi và Kê Khang chỉ cách nhau một tấm bia Trấn Hồn, nếu như người của Âm Ty muốn giết tôi, tất khiến Kê Khang phải chịu liên lụy.
Tôi làm như vậy, thật sự khiến Âm Ty phải đưa ra lựa chọn.
Kê Khang vốn là thân tín của Châu Khất, cũng là Châu Khất một tay phù trợ giúp Kê Khang đăng vị trở thành Trung Ương Quỷ Đế.
Nếu như Âm Ty nhẫn tâm ngay cả Kê Khang cũng giết, vậy thì hành động của tôi không còn nghi ngờ gì nữa – chính là vô cùng hung hiểm.
Còn may, trong lúc tôi và Kê Khang vẫn đang vướng mắc, sát cơ của Âm Ty cũng ngay lập tức suy yếu, rõ ràng bọn họ sợ ném chuột vỡ bình, liên lụy cả Kê Khang.
Sát cơ của đối phương suy yếu giúp tôi đổi lại càng nhiều cơ hội xuất kiếm.
Lúc này tôi đang phải gánh chịu áp lực vô cùng nặng nề, một bên dùng Ma Kiếm công kích bia Trấn Hồn, một bên lợi dụng đòn công kích bị đẩy lùi thả ra Thần Kiếm kiếm khí lưu hình.
Ma, Thần hai thanh điên cuồng thi triển, càng ngày càng có nhiều Thần kiếm kiếm khí lưu hình xuất hiện xung quanh tôi.
Mắt thấy kiếm hải chuẩn bị thành hình, chỉ nghe thấy Địa Tạng Vương Thiên Tôn hét lên một tiếng: “Toàn lực tiêu diệt Tạ Lan, không được nương tay!”Có lệnh này của Địa Tạng Vương Thiên Tôn, sát cơ của Âm Ty cùng vì thế mà đột ngột bạo phát, sống chết của Kê Khang cũng không còn được coi trọng nữa, chỉ trong nháy mắt Tam tài Ngũ phương hai loại sát cơ tất cả đều hướng về tôi mà giết.
Lần này không gian bị phong cấm rất lớn, cho dù tôi muốn dùng thân lĩnh kiếm trốn vào hư vô cũng không thể nào trốn thoát.
Lúc này tôi không cách nào tiếp tục xuất ra Ma Kiếm, chỉ đành dựa vào tốc độ cực hạn chạy vòng ra phía sau bia Trấn Hồn, tiếp tục phóng thích Thần kiếm kiếm khí lưu hình, ngay cả khi Kê Khang thừa cơ tẩu thoát cũng không xuất thủ, chỉ cầu nguyện bia Trấn Hồn có thể giúp tôi ngăn lại kiếp nạn diệt sát lần này, lại giúp tôi diễn hóa thành công kiếm hải Thần Kiếm.
Chỉ nghe một tiếng ầm ầm rung động, Đại Địa Ngục Trấn Hồn Bia kiên cố không gì phá nổi bỗng chốc vỡ tan, khói bụi bay khắp nơi.
Mà tôi cũng bị nặng lượng hủy diệt còn sót lại từ đòn công kích lần này đánh bay, thân thể trong không trung không ngừng nôn ra máu.
Đợi tới khi tôi một lần nữa ổn định thân thể, nghiến răng kiên quyết phóng ra một đạo kiếm khí Thần Kiếm cuối cùng, kiếm hải Thần Kiếm dưới chân tôi cuối cùng cũng hình thành.
Vì mảnh kiếm hải này, tôi dường như đã vắt kiệt toàn bộ sinh cơ của mình, thần hồn cũng bị thiêu đốt tới cực hạn, nếu tiếp tục phóng thích thần niệm, phỏng chừng sẽ gây ra thương tổn vĩnh viễn không thể chữa lành.
Thật may, kiếm hải cuối cùng cũng hình thành.
Lúc này, nếu như tôi dùng kiếm hải để đối phó với ba vị Đạo Tổ của Âm Ty đang điên cuồng đánh về phía mình, chưa nói tới chuyện tiêu diệt toàn bộ, ít nhất cũng khiến bọn họ thương tích đầy mình, mất đi sức chiến đấu.
Kiếm hải của tôi giờ đây bất kỳ mảnh nào cũng đều có thể khiến Đạo Tổ tổn thương, ba mảnh kiếm hải đồng thời xuất kích cũng khiến cho bậc Chí Cường Đạo Tổ chỉ có thể nuốt hận.
Thế nhưng, tôi không thể làm như vậy.
Bởi vì đây là sức mạnh chiến đấu cuối cùng của tôi, nếu chỉ dùng để gây thương tích cho ba vị Đạo Tổ sẽ không đủ để thay đổi vận mệnh của tôi và Thùy Họa.
Vì thế, mục tiêu của tôi chỉ có Địa Tạng Vương Thiên Tôn.
Giống như kiếm khí Thần Kiếm, kiếm hải Thần Kiếm cũng có thể tập kích từ xa.
Lúc này, Địa Tạng Vương Thiên Tôn đang chiếm thế thượng phong trong trận đấu với Thùy Họa, chín thanh Minh Ngục Cửu Phẩm Hồng Liên Kiếm đã hoàn toàn khóa chặt không gian dịch chuyển của cô ấy, từng chút một thiêu đốt linh hồn, xuyên qua thân thể Tử Thần.
Chỗ cường đại của thân thể Tử Thần nằm ở hồn năng, nơi này không có hồn năng, khiến cho sức mạnh chiến đấu của Thùy Họa không có cách nào phát huy tới cực hạn, lại thêm công đức pháp thể của Địa Tạng Vương Thiên Tôn không bị sức mạnh tử vong ức chế, ngược lại còn có thể dùng sức mạnh công đức làm tổn thương thần cách Tử Thần, tất cả khiến cho hoàn cảnh chiến đấu của Thùy Họa trở nên vô cùng tồi tệ.
Thất bại là kết cục tất yếu, thần hồn liệu có thể thoát ly khỏi cơ thể Tử Thần hay không hãy còn chưa biết.
Cùng với chiêu thức cửu kiếm hợp nhất kiếm, hóa thành tất sát chi kiếm của Địa Tạng Vương Thiên Tôn, trong mắt Thùy Họa đã hiện lên một tia quyết tâm, thậm chí còn định tự mình nổ tung thần cách, khiến cho Địa Tạng Vương phải chôn cùng.
Chính trong lúc này, một mảnh kiếm hải từ trên trời ầm ầm trút xuống, giống như thiên hà nổ tung, hướng về Địa Tạng Vương Thiên Tôn.
Tôi đã tính toán được hướng tấn công của Địa Tạng Vương, vì vậy đã sớm dùng một đạo thần niệm truyền âm cho Thùy Họa kịp thời tránh ra.
Vì thế, mảnh kiếm hải này cơ hồ đều trút xuống người Địa Tạng Vương Thiên Tôn!