Địa Tạng Vương Thiên Tôn khi đó đã xuất ra chiêu kiếm tất sát, tiến về phía trước mà lòng không chút hối hận.
Vì vậy, khi kiếm hải và sát cơ của ông ta chạm trán nhau, khiến phát ra luồng ánh sáng hủy diệt mãnh liệt nhất.
Lần va chạm này hoàn toàn xé nát không gian nơi này, thiên tượng sinh ra biến hóa, mây trời tách cụm, gió lốc cuồn cuộn.
Mặt đất rung chuyển như sấm sét, nứt ra từng tấc, toàn bộ khu rừng rậm đều bị phá hủy.
Núi Xích Cận, lò kiếm.
Tạ Uẩn đích thân hộ pháp cho Thuần Quân, trùng tụ kiếm thể cho cô ấy.
Chờ ngày đại thành viên mãn thì cần bảy bảy bốn mươi chín ngày, hôm nay chính là ngày cuối cùng.
Để giúp Thuần Quân trùng tụ kiếm thể, Tạ Uẩn đã đào sông Nhược Gia để lấy đồng, cho nổ núi Xích Cận để lấy thiếc từ trong núi, đồng thời lấy cả 3973 thanh kiếm cổ từ thời Xuân Thu và Chiến Quốc, rút ra sự tinh túy của u Dã Tử từ trong đó để dung hòa.
u Dã Tử là một bậc thầy đúc kiếm vào cuối thời Xuân Thu, tất cả những thanh kiếm thanh đồng được rèn ở thời đại hiện nay đều học tập từ tay nghề của ông, lần lượt bắt chước bảy thanh danh kiếm truyền thế nổi tiếng của ông.
Không chỉ vậy, khi Thuần Quân thành hình, Tạ Uẩn còn sử dụng khí số Nhân tộc để mở phong ấn.
Thuần Quân được đúc lại có kiếm thể sắc bén hơn lúc trước.
Phần linh thức sau khi rã ra rồi trùng tụ lại của cô, phát một cảm giác thần niệm mạnh mẽ và vô song.
Kiếm vốn là binh khí trả qua ngàn lần tôi luyện, chịu vạn lần trui rèn.
Thuần Quân sau khi trùng sinh, bất luận là kiếm thể hay thần hồn, cũng mạnh mẽ hơn trước đó.
Sau khi Thuần Quân ra lò, cô vẫn hiện thân dưới hình dạng một cô bé tám chín tuổi, nhưng trên cơ thể không còn vẻ trẻ con nữa mà chỉ có sự sắc bén vô tận.
Trong đôi mắt trong sáng to tròn in hằn hình ảnh phản chiếu của thanh kiếm, mà ở huyệt Thần Đình trên vầng trán sáng loáng của cô cũng có một ấn ký hình thanh kiếm.
Sự xuất hiện của ba thanh kiếm nhỏ tượng trưng cho sự viên mãn đại thành tam kiếm cổ của Thuần Quân, lực chiến trực tiếp tăng lên cấp độ cảnh giới của đạo tổ.
Đáng tiếc cô ấy là thể kiếm linh, không thể dung hợp tam kiếm cổ thành một, nếu không kiếm linh Thuần Quân nhất định sẽ là sự tồn tại nghịch thiên nhất trong tam giới.
Kiếm chỉ là vật chứa của kiếm đạo, muốn hợp nhất ba thanh kiếm thái cổ thành một, cần phải hiểu rõ bản thân của kiếm đạo, điều này đối với kiếm linh là điều không thể.
Nói một cách dễ hiểu, Thuần Quân biết cách làm cho thanh kiếm trở nên mạnh mẽ hơn nhưng cô không hiểu tại sao lại phải làm như vậy.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là sức chiến đấu của Thuần Quân sẽ dừng lại ở đây, cái gọi là lưỡi kiếm sắc bén nhờ được mài giũa, chính là mỗi trận chiến sinh tử đều sẽ mang lại thêm lợi ích đối với kiếm thể của Thuần Quân.
Nó sẽ làm cho uy lực kiếm khí của cô ấy ngày càng mạnh hơn, nó cũng sẽ khiến cô ấy ngày càng tiến xa hơn trên con đường kiếm đạo, nhưng con đường cô ấy đi lại hoàn toàn khác với những người khác.
Bởi vì lò kiếm nằm trong lòng núi Xích Cận, ma trận bức xạ điện từ của Nhân tộc lại ngăn cản mọi thần niệm truyền vào.
Vậy nên Tạ Uẩn không biết gì về trận chiến giữa tôi cùng Thùy Họa với Âm Ty.
Huống chi, Thuần Quân lại đang ở thời khắc mấu chốt mới được ra lò, Tạ Uẩn càng không dám có chút phân tâm.
Có thể thêm một chiến lực đạo tổ cho Ma Đạo, là chuyện rất quan trọng đối với cuộc chiến phong thần của Ma Đạo.
Hơn nữa, Thuần Quân không phải là một đạo tổ bình thường, Tiên Thiên Kiếm Thể của cô có khả năng phòng thủ cực kỳ mạnh.
Tuy nhiên, khi kiếm hải Thần Kiếm của tôi va chạm với chiêu kiếm tất sát của Địa Tạng Vương Thiên Tôn, cú chấn động đã ảnh hưởng lan đến toàn bộ núi Xích Cận.
Những tảng đá núi lăn xuống, một số đỉnh núi trực tiếp sụp đổ.
Phát giác ra được sự thay đổi này, Tạ Uẩn và Thuần Quân lập tức lao ra khỏi lò kiếm.
"Đạo Tổ gặp nạn, Thuần Quân, cô mau đi giúp đỡ.
" Tạ Uẩn nói.
Vừa dứt câu, Thuần Quân đã hóa thành kiếm thể và lao nhanh về phía chiến trường Mật Lâm.
Địa Tạng Vương có công đức chi thể, tôi chỉ dùng một kiếm hải thần kiếm, căn bản không giết được ông ta, thậm chí ngay cả làm trọng thương ông ta cũng không được.
Thế nhưng, do trước đó ông ta đã dùng đến kiếm tất sát, sự va chạm trực tiếp giữa kiếm hải Thần Kiếm và kiếm Minh Ngục Cửu Phẩm Hồng Liên, đã làm nứt vỡ thân kiếm.
Hồng liên nghiệp hỏa vô tận bốc cháy ngùn ngụt trong kiếm hải, ánh sáng hủy diệt đã bao trùm một màu đỏ rực.
Địa Tạng Vương Thiên Tôn đau đến chết đi sống lại, tuy rằng ông ta ở cảnh giới đại thành của Quỷ Kiếm, nhưng bởi vì chú trọng công đức nên sát ý không mạnh, thanh kiếm này gần như là nguồn sức chiến đấu lớn nhất của ông.
Không có kiếm Minh Ngục Cửu Phẩm Hồng Liên, sức chiến đấu của Địa Tạng Vương Thiên Tôn trực tiếp rơi xuống cảnh giới đạo tổ.
Đáng tiếc, điều này không đồng nghĩa việc tôi và Thùy Họa đã giải quyết xong nguy cơ trước mắt, ngược lại, vì rằng tôi đã cược kiếm hải Thần Kiếm lên người Địa Tạng Vương Thiên Tôn, nên đã trực tiếp dẫn đến việc tôi không thể chống đỡ được sự liên thủ vây sát của ba vị đạo tổ Âm Ty.
Thần Kiếm Kiếm Hải đã rút cạn kiệt chút chiến lực cuối cùng của tôi, tôi thậm chí còn không thể dùng cơ thể cùng Quỷ Kiếm trốn thoát khỏi bầu trời.