Ngay khi tiếp xúc, đôi môi mềm mại của cô đã chủ động đáp lại.
Hóa ra cô ấy đã tỉnh lâu rồi, là đang đợi tôi hôn cô ấy.
Nụ hôn này là một trải nghiệm trước nay chưa từng có.
Dịu dàng vô bờ lại tràn đầy nghi thức thiêng liêng, bởi vì chúng ta đang hôn nhau trong sâu thẳm hư không vũ trụ, mà đây lại là nguồn gốc của sự sống, âm dương nguyên thủy nhất cũng được sinh ra từ đây.
Cảm giác này, ngay cả tôi và Thùy Họa lúc động tình nhất cũng chưa từng trải nghiệm qua.
Điều này không có nghĩa là tôi yêu Mộ Dung Nguyên Duệ nhiều hơn, mà chỉ là cảm giác đặc biệt của nghi thức này.
Nghĩ lại về sự hòa quyện huyết khí giữa chúng tôi trước đó, tôi càng tin chắc rằng lần này tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ đến đây là vì một vận mệnh bí ẩn nào đó đã an bài trước.
Chúng tôi hôn nhau không lâu nhưng lại có cảm giác như là đã đến cùng trời cuối đất vậy.
Sau khi tách môi ra, chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, trong lòng cảm thấy bình yên và hòa hợp.
Theo truyền thuyết, ở sâu thẳm hư không vũ trụ tìm kiếm Độn Khứ Đích Nhất có rất nhiều nguy cơ, chỉ cần có chút sơ sẩy sẽ là kết cục thân tử đạo tiêu.
Nhưng khi Mộ Dung Nguyên Duệ và tôi đứng đối diện nhau, thứ cảm nhận được là toàn bộ vũ trụ đang tỏa ra sự thiện ý đối với chúng tôi.
Ngẩn ngơ hồi lâu, Mộ Dung Nguyên Duệ là người lên tiếng đầu tiên: “Tạ Lan, nếu anh lại nhìn ta như vậy, sợ rằng khi anh quay về, Quy Khư sẽ không còn tồn tại nữa.
”"A.
" Tôi đỏ mặt trước những gì cô ấy nói và rồi tôi nhận ra mục đích đến đây của mình.
Mộ Dung Nguyên Duệ cũng không biết bằng cách nào để tìm ra được Độn Khứ Đích Nhất, lúc này, tôi cứ tùy tâm mà đi vài chiêu của tam kiếm thái cổ.
Nơi đây cực kỳ yên tĩnh, vạn vật trở về nguyên thủy, kiếm đạo tôi thi triển cũng đã trở về hình dáng ban đầu.
Ở đây, Thần Kiếm không còn mịt mù nữa, thậm chí còn có chút đơ cứng.
Ma Kiếm không còn trào dâng nữa, rất rõ ràng là đã thiếu đi sức mạnh, kiếm khí cũng có vẻ mỏng và nóng nảy hơn.
Quỷ Kiếm không còn mập mờ nữa, tuy rằng góc độ vẫn còn phức tạp, nhưng vẫn có dấu vết để lần theo.
Ban đầu tôi dùng phương thức trạm kiếm để mua kiếm đạo, dần dà đã đổi thành hành kiếm.
Khi đi hành kiếm, cơ thể và thần hồn của tôi hoàn toàn bị thanh kiếm khống chế, dần dần rời khỏi tầm mắt của Mộ Dung Nguyên Duệ, rồi để thanh kiếm đưa tôi đi khắp vũ trụ.
Khi múa Ma Kiếm, như là cuồng phong bạo vũ, nghiêng qua đảo lại.
Khi múa Thần Kiếm, lại như phù vân xuất tụ, phiêu dật không thôi.
Còn khi mua Quỷ Kiếm, như thể tia chớp vụt qua, không thể theo kịp.
Cứ như vậy, tôi quên mất thời gian, địa điểm, bản thân mình và cuối cùng cũng quên cả thanh kiếm.
Tôi không biết đã trôi qua bao lâu, tựa như hàng triệu năm, cũng tựa như chỉ trong chốc lát.
Tôi chỉ nhớ lúc đi tôi mang theo ba thanh kiếm, lúc về chỉ còn một thanh kiếm, mà Mộ Dung Nguyên Duệ từ đầu đến cuối đều đợi tôi ở một chỗ.
Khi tôi dung hợp kiếm đạo, cô ấy cũng có lĩnh hội của riêng mình, chỉ là, sự lĩnh ngộ của cô ấy rõ ràng nhanh hơn nhiều so với tôi.
“Tạ Lan, cho ta xem thanh kiếm.
” Mộ Dung Nguyên Duệ đưa tay về phía tôi.
Cô ấy không hỏi tôi đã dung hợp hoàn tất chưa, cô ấy trực tiếp đưa tay về phía tôi để lấy thanh kiếm.
Kỳ thật cũng không cần hỏi, khi trong tay chỉ còn lại một thanh kiếm, có nghĩa là tôi đã dung hợp tam kiếm thái cổ thành một.
Thanh kiếm mới toanh này tôi còn chưa ngắm kỹ, nhưng khi Mộ Dung Nguyên Duệ đưa tay về phía tôi, tôi vẫn đưa thanh kiếm cho cô ấy.
Trước đây, tam kiếm thai thái cổ của tôi, cũng như tam kiếm thái cổ sau này, đều dựa trên hình dạng thanh kiếm Anh Hùng của Thiên đạo.
Nhưng hiện giờ lại không như vậy, thanh kiếm hiện tại có hình dáng độc đáo riêng, điều này cho thấy, tôi đã thoát khỏi xiềng xích của Thiên đạo, trở thành người thứ hai sau ông ấy dung hợp được tam kiếm đạo thái cổ thành một.
Thanh kiếm của tôi trông mỏng hơn nhiều so với Kiếm Anh Hùng, bất luận là bản thân thanh kiếm và các phù văn ba màu trên kiếm, cũng đều kém xa so với Kiếm Anh Hùng.
Nguyên nhân rất đơn giản, kiếm đạo không có giới hạn, ba thanh kiếm hợp nhất thành một đồng nghĩa là tôi đã tiến vào một cảnh giới mới, mà ở cảnh giới này, tôi còn lâu mới đạt được việc viên mãn đại thành.
Tuy nhiên, chỉ với thanh kiếm này trong tay, Lữ Thuần Dương đã không thể ngồi vững được danh hiệu Thái Cổ Kiếm Thần rồi, bởi tôi lại càng có tư cách hơn ông ta.
Ý cười trên lông mày Mộ Dung Nguyên Duệ rất rõ, cô ấy thực sự mừng cho tôi.
"Tạ Lan, đã đặt tên chưa?""Ta thậm chí còn không có cơ hội nhìn qua nó một lần thì làm sao có thời gian để đặt tên?"“Hay để ta giúp ngươi đặt tên cho thanh kiếm?” Mộ Dung Nguyên Duệ hỏi.
“Được.
”Tôi gật đầu đồng ý, sau đó mỉm cười nhìn Mộ Dung Nguyên Duệ cau mày chìm trong suy nghĩ.