Hai thanh kiếm mà Mộ Dung Nguyên Duệ tặng tôi, đã đồng hành cùng tôi khá lâu rồi, cô ấy tất nhiên có quyền đặt tên cho kiếm của tôi.
Tôi nhìn hàng lông mày nhíu chặt của cô ấy, trong lòng âm thầm cảm thấy thích thú, rõ ràng cô ấy đang rất nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.
Thật ra tên của thanh kiếm, tôi sớm đã suy nghĩ ra rồi.
Đệ tử Ma đạo, vạn kiếp thiên hồng.
Tôi muốn đặt tên kiếm của mình là Vạn Kiếm Thiên Hồng.
Nhưng mà, nếu như Mộ Dung Nguyên Duệ nhất quyết muốn đặt tên, thì tất nhiên tôi cũng làm theo ý muốn của cô ấy rồi.
Hình ảnh dung hợp dồi dào tinh lực vẫn hiện lên trước mắt, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy còn sâu sắc hơn những gì tôi biết trước đây nữa.
“Tạ Lan, tôi không nghĩ ra cái tên nào hay hết.
” Qua một lâu, Mộ Dung Nguyên Duệ âm thầm nói.
“Côn Lôn là vùng đất Canh Kim trong thiên hạ, thanh kiếm này chính là vũ khí sát phạt canh kim.
Nhớ lần đầu tiên tôi lên núi Côn Lôn, cô tặng tôi thanh kiếm Vô Danh.
Mỗi khi nhớ đến ân tình tặng kiếm ấy, trong lòng tôi luôn xuất hiện nụ cười xinh đẹp của cô.
Tôi không quên được cái đêm tuyết rơi trên Côn Lôn hôm đó, cũng không thể quên được lời bày tỏ tâm ý nồng nàn của cô.
”Tôi trìu mến nói, đôi mắt của Mộ Dung Nguyên Duệ đã ươm ướt, càng nghe càng cảm động.
Đợi tôi nói xong, cô ấy hỏi: “Vậy nên? Thanh kiếm này anh định đặt tên là gì?” Tôi không để ý đến cô ấy, tự mình lẩm bẩm: “Vực băng cao vạn trượng, hoa tuyết rơi lả chã, từng mảnh bay như mưa sao.
Nghe ai, ống sáo ngọc thướt tha, mười ngón tay mềm mại, thổi khúc nhạc mới.
Bóng dáng ai gầy gò, ngọc thiềm tròn hay khuyết, núi Côn Lôn ngàn năm bao phủ trong làn tuyết trắng.
”Lúc tôi đọc bài thơ này, Mộ Dung Nguyên Duệ cũng từ từ nhớ lại kỷ niệm ngày xưa.
Lúc đó cô ấy vẫn chưa trở thành là Tiên Đạo Tổ Sư, không phải gánh vác trách nhiệm quá nặng nề, trong lòng chỉ nhớ nhung đến vị đệ tử Toàn Chân có duyên phận bèo nước gặp nhau kia.
“Tôi quyết định đặt tên thanh kiếm Côn Lôn Tuyết.
”“Được, nếu như một ngày nào Tiên đạo bị loại, tôi hy vọng mình có thể chết dưới kiếm Côn Lôn Tuyết.
” Mộ Dung Nguyên Duệ nghiêm túc nói.
Sau khi tam kiếm hợp nhất hoàn chỉnh, chúng tôi quyết định rời khỏi đó.
Lúc này xuất hiện một vấn đề nan giải, Mộ Dung Nguyên Duệ không thể sử dụng trận pháp Tiên Thiên Ngũ Hành, bởi vì trong vũ trụ sâu thẫm chỉ là khoảng trống rỗng, xung quanh chúng tôi chỉ là những ngôi sao chết khô lạnh lẽo cô độc, không có chút sức mạnh biến động nào.
Không có khí tức Tiên Thiên Ngũ Hành, Mộ Dung Nguyên Duệ không có cách nào mở một đường quay ngược về thế giới của chúng tôi.
Nếu như chúng tôi có thể hóa thân thành đạo, việc rời khỏi đây dễ dàng hơn, nhưng chúng tôi đều không phải.
Khoảng không vũ trụ cách thế giới của chúng tôi đâu chỉ mấy tỷ năm ánh sáng, nếu như phi hành bay về, chưa nói đến việc đụng độ với mấy sức mạnh tà ác trong không gian vũ trụ, mỗi việc khoảng cách quá xa đã đủ tốn kha khá thời gian của chúng tôi rồi.
Có lẽ, chúng tôi chưa kịp quay về tới nơi, thì người đã sớm già khọm rồi.
“Tạ Lan, giờ tôi mới nhận ra mình đã phạm sai lầm tội tệ như thế nào.
”“Uổng công cô còn tự cho mình là người nắm giữ đạo chiến thần có thể nhìn thấu tiên cơ.
”“Kiếm của anh có thể chém đứt tử tinh không?” Mộ Dung Nguyên Duệ đột nhiên hỏi.
“Chém tử tinh làm gì?”“Thật ra tử tinh không phải là chết khô rồi, mà do mất đi sức mạnh tinh nguyên, giống như bị băng phong vậy đó.
Nếu như anh có thể chém bề mặt ngoài của chúng, tôi liền có cách hấp thụ khí tức Tiên Thiên Ngũ Hành bên trong đám tử tinh này.
”Mộ Dung Nguyên Duệ nói, trên thế gian này chắc chắn không có cô tinh, giữa các vì sao luôn nằm trong trạng thái cân bằng đặc biệt, tác dụng của việc này có thể sản sinh ra tinh nguyên, mà tinh nguyên là thước đo để đánh giá năng lượng mạnh yếu của một ngôi sao.
Nếu như một ngôi sao bị biến thành cô tinh, sẽ không còn có bất cứ mối liên kết gì với ngôi sao khác, vậy thì ngôi sao đó sẽ nhanh chóng chết đi, sẽ không có phát sáng hay tỏa ra hơi ấm nữa, toàn bộ khí tức Tiên Thiên Ngũ Hành cũng sẽ bị ngôi sao hấp thụ vào trong lõi, quay trở về trạng thái nguyên sơ.
Vũ trụ thuở ban sơ thật ra cũng được sinh ra như vậy, khi ấy vũ trụ chỉ là một ngôi sao chết khổng lồ, tất cả năng lượng sinh mệnh vật chất của bị phong bế bên trong lõi.
Mãi đến khi, lõi vũ trụ bị ngoại lực tách ra, mới biến thành vũ trụ của hiện giờ.
“Ai là người chia cắt vũ trụ khi ấy, Bàn Cổ Cự Thần sao?” Nghe đến đây tôi liền hỏi.
“Bàn Cổ chỉ do đạo tàng đồn thổi thôi, thứ chia cắt vũ trụ ban đầu chính là sức mạnh của vận mệnh.
”“Sức mạnh của vận mệnh?”