Mặc dù hắn vẫn cảm thấy, chính mình hẳn là có thể đánh thắng được vị đệ tử Kỳ Cung này, hơn nữa đối với lời nàng nói, Phương Quý cũng cảm thấy ở bên trong có một nửa là đang khoác lác, nhưng kỳ thật ở trong nội tâm, đối với Kỳ Cung vẫn là thật sự không dám có nửa phần xem nhẹ, người trong nghề vừa ra tay, hắn liền biết là có phải hay không, dựa vào lời nói liên quan tới các loại con đường tu hành của vị đệ tử Kỳ Cung này, Phương Quý liền biết bọn hắn thật sự có đồ vật gì đó.
Dù sao thì Kỳ Cung cũng có danh xưng là ba quân cờ loạn càn khôn, thanh danh cực kỳ dọa người.
Nếu nói đến Ma Đạo, như vậy Kỳ Cung chính là Ma Đạo lớn nhất từ trước tới nay.
Tứ Vực Nhất Đảo, bao nhiêu đại đạo thống đại tiên tông, cũng đều không có cách nào bắt bọn hắn?
Đùa nghịch tâm tư cùng với bọn hắn, đây không phải là bảo hổ lột da sao?
Mấu chốt nhất là, Phương Quý còn nghe nàng nói đến cái gì thiệp mời của Long tộc...
Chẳng lẽ mưu đồ mà nàng muốn làm bây giờ, còn có quan hệ với Long tộc?
Chuyện này khiến cho người ta cảm thấy nhức đầu, trước kia chính mình thế nhưng đã từng rút gân của Long thái tử, kết ân oán...
Trước đây Phương Quý cũng đã từng đánh thiên kiêu Tôn Phủ, rút gân rồng, đánh Thánh Nữ Triều Tiên Tông, hái sạch Bàn Đào, nhưng vào thời điểm làm những chuyện này, trong lòng đều là có chỗ dựa, hoặc là lúc ấy chính là nhiệt huyết lên não, không để ý tới chuyện khác, hoặc là biết được ở phía sau có tông chủ, có Mạc lão cửu, mà bây giờ, biết rõ phía trước có thể sẽ có vô tận hung hiểm, cũng phải chủ động đi trêu chọc...
Đây thật đúng là lần đầu tiên!
Lại nghĩ tới, bây giờ Mạc lão cửu cũng đều bị một số người buộc rời đi, tông chủ lại ở xa ngoài vạn dặm.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, muốn cứu chính mình cũng không kịp!
"Dù sao thì chỗ tốt nàng đưa cũng đã nhận, tạm thời cũng không có bị nàng phát hiện ra mánh khóe..." Phương Quý suy nghĩ ở trong lòng: "Không bằng tranh thủ thời gian trở về tông môn, tìm Triệu người lùn...tìm tông chủ sư bá thương lượng một chút?"
Nghĩ như thế, cũng cảm thấy ổn thỏa hơn một chút.
Bằng vào đại bản sự của tông chủ Thái Bạch Tông, hẳn là sẽ có phương pháp đối phó với Kỳ Cung.
Bất quá cũng vào lúc loại ý nghĩ này dâng lên, Phương Quý lại đột nhiên cảm giác được có một chút khó chịu.
Ngược lại là lập tức nhớ tới lời mà Mạc Cửu Ca nói trước khi rời đi.
Mỗi người đều có con đường của mình, tông chủ có con đường của tông chủ, sư phụ có con đường của sư phụ, coi như là tiểu Lý Nhi, cũng đã đi lên con đường của nàng, chính mình có thể làm như thế nào?
Tiểu Lý Nhi cũng không giữ được, sư phụ cũng không giữ được, chuyện sau này ngẫm lại cũng làm cho người ta đau đầu, bực cáo già như tông chủ sư bá, tài trí lại cao tuyệt, cũng đều cần mưu đồ 300 năm, lại không dám động đậy lung tung, Mạc lão cửu đã ngộ ra được kiếm thứ chín, một kiếm quy tiên, cũng cần phải tạm thời tránh đi, vậy cục diện và đối thủ mà sau này Thái Bạch Tông phải đối mặt, căn bản không phải là chính mình có thể tưởng tượng...
Phương Quý kỳ thật hiểu được, trong lòng của bọn hắn đều có việc cần làm, áp lực cũng đều rất lớn, chỉ là không nói ra mà thôi.
Ở dưới loại tình huống này, chính mình lại còn phải đi nhờ tông chủ giúp mình đối phó Kỳ Cung?
Dù sao thì mình cũng đã Kết Đan, hơn nữa còn đã có hôn ước!
Có lẽ Mạc lão cửu nói đúng, điều duy nhất mình có thể làm, chính là đi trên con đường của mình!
Không hỏi con đường phía trước như thế nào, chỉ cần đi bước tiếp theo thật vững vàng!
Nghĩ như vậy, hắn ngược lại là dần dần cắn chặt hàm răng, trên mặt lộ ra một cỗ liều lĩnh!
"Ngươi là đệ tử Kỳ Cung, còn ta chính là hậu đại Tiên Nhân..."
Vừa nghĩ, Phương Quý giơ ngón tay búng một cái, một đồng tiền bay lên giữa không trung, xoay chuyển trên không trung mấy lần, rơi vào trên mu bàn tay của hắn.
Bốn chữ Càn Nguyên Thông Bảo thình lình hướng lên trên.
Đại cát đại lợi!
Phương Quý lập tức trở nên đắc ý, thầm nghĩ: "Muốn hủy diệt Thái Bạch Tông, trước tiên cần phải hỏi Phương lão gia ta!"
Lần này hắn tung đồng tiền, không phải đang hỏi chính mình có nên làm như thế hay không.
Mà là buổi tối hôm nay nên ăn cái gì!
"Phương đạo hữu mau tới, ngươi đã đi đâu?"
Khi Phương Quý hạ quyết định trong lòng, nện bước kiên định đi ra bên ngoài Dao Trì Quốc, lại vừa lúc gặp được Tức đại công tử dẫn người đi ra ngoài tìm hắn, trên người toàn mùi rượu, dường như đã có mấy phần chếnh choáng, vừa thấy được Phương Quý, liền lập tức hưng phấn tới choàng cổ Phương Quý, cười nói: "Bây giờ ma họa tại Vĩnh Châu đã được trừ, chính là thời điểm chúng ta thừa dịp uống rượu nghị đạo luận kiếm, chính là lúc tửu kình đại phát, chỉ trong chớp mắt liền không thấy ngươi, mau tới mau tới, không thể thiếu một vị thiên tài Thái Bạch Tông như ngươi..."
"Các ngươi không cãi nhau?" Phương Quý còn nhớ rõ vào trước khi rời đi, những người này đang tranh luận về tình thế giữa Bắc Vực cùng với Tôn Phủ, làm sao chưa bao lâu đã trở thành ma men?
"Ài, có gì tốt mà cãi nhau, có cãi nhau lật trời, chẳng lẽ sẽ không đấu với Tôn Phủ hay sao?" Tức đại công tử cười, dắt Phương Quý trở về, vừa đi vừa nói: "Sự tình ngày mai để ngày mai nói, chúng ta sinh ra ở Bắc Vực, lại há có thể không đối mặt với Tôn Phủ, Tôn Phủ mạnh cũng được, yếu cũng được, luôn luôn phải đánh một trận với Tôn Phủ, đây là mệnh số, không thể trốn thoát, hôm nay chúng ta cũng không nói nhiều về chuyện đó, những hảo bằng hữu, hảo đồng đạo kia, cũng muốn thân cận một chút với ngươi, mấy người Tiêu Tiêu Tử, Việt Thanh, Mạnh Đà Tử, Hải Sơn Nhân, đều là anh tài Bắc Vực chúng ta, xuất ra danh tiếng lớn ở trong lần trừ ma tại Vĩnh Châu này, được mọi người tôn xưng là Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực..."
"Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực?" Phương Quý nghe thấy lời này, cũng không khỏi phát mộng.
Thất Tiểu Thánh Bắc Vực trước đây, chính là Cổ Thông lão quái, sư tôn nhà mình, tông chủ và những người kia, bây giờ tên tuổi của bọn hắn ngược lại là đã có biến hóa, hiện tại mọi người đã chủ bỏ đi chữ "tiểu" ở trong danh xưng của bọn hắn, trực tiếp gọi là Thất Thánh Bắc Vực, bất quá danh xưng Thất Thánh kia, chính là lão thần tiên Đông Thổ đặt ra vào 300 năm trước, từ lúc nào lại nhảy ra ngoài một cái Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực?
"Chính là do chúng ta đặt ra!" Tức đại công tử ợ rượu, nói: "Ta còn dự định bí mật bỏ ra một chút tiền, để cho người ta đi ra ngoài tuyên truyền và giảng giải, tốt xấu cũng phải đánh ra tên tuổi Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực chúng ta mới được, đáng tiếc là chúng ta không được lão thần tiên Đông Thổ giúp đỡ phong danh hiệu..."
"Còn có thể như vậy?" Phương Quý nghe thế liền khinh thường.
Tự mình đặt ra danh hiệu Thập Nhị Tiểu Thánh, còn dự định dùng tiền để đi tuyên truyền giảng giải, đây không phải là hồ nháo sao?
Nhìn giá đỡ của vị Tức đại công tử này rất cao, không nghĩ tới thế mà còn yêu hư danh như thế, thật sự là ngây thơ và buồn cười...