"Đúng thế..." Tức đại công tử cười, ôm bả vai của Phương Quý, cười nói: "Ngươi bây giờ thế nhưng là đứng đầu ở trong Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực chúng ta!"
Phương Quý nghe thế liền phát mộng: "Cái gì?"
"Đây là do chúng ta nhất trí nhận định, đẩy ngươi lên vị trí đầu tiên!" Tức đại công tử cười nói: "Ngươi là Đạo Tử chân truyền Thái Bạch Tông, lại là đệ tử của Kiếm Tiên, vừa vặn có thể ngồi ở vị trí thứ nhất..."
"Chờ một chút..." Phương Quý còn chưa kịp phản ứng: "Ta ngay cả Vĩnh Châu cũng đều không có đi..."
Hắn cũng biết, đám người Tức đại công tử, đều là đánh ra danh khí ở trong sự tình trừ ma tại Vĩnh Châu trừ, đương nhiên, danh khí này cũng chỉ là do bọn hắn tự tán thành mà thôi, ngoại nhân cũng không biết, bất quá càng như vậy, hắn ngược lại là càng không rõ, chính mình căn bản không có đi đến Vĩnh Châu, sau khi đi tới Viễn Châu, cũng một mực không có cơ hội xuất thủ, những người này nghĩ như thế nào, lại nguyện ý đẩy chính mình lên vị trí thứ nhất?
"Ngươi dám đoạt người của Đông Thổ..." Tức đại công tử mở to hai mắt nhìn hắn, chăm chú giải thích: "Vừa rồi chúng ta đã thương lượng, chúng ta thật sự không dám làm việc này..."
"Chuyện này..." Phương Quý nghe thế liền sửng sốt một chút, vội vàng giảm thấp thanh âm nói: "Ngươi dự định xài bao nhiêu tiền để ra ngoài tuyên truyền giảng giải? Có cần biên ra sự tích anh hùng của chúng ta ra để tuyên truyền hay không? Thực sự không dám giấu giếm, ta rất giỏi biên sự tích..."
Hiện tại Phương Quý đã nghĩ thông suốt!
Thứ thanh danh này, không phải chính là do mọi người thổi phồng lên mà ra hay sao?
Trước kia Bắc Vực có danh hào Thất Tiểu Thánh, còn không phải là do một lời bình của lão thần tiên Đông Thổ?
Vậy bây giờ chính mình có cơ hội, dựa vào cái gì không thể tự bỏ tiền ra để tuyên truyền giảng giải?
Đương nhiên, lúc này Phương Quý kỳ thật cũng không biết được tầm quan trọng của thanh danh.
Nhưng chuyện này cũng không có quan hệ, không biết được tầm quan trọng, cũng không trở ngại hắn muốn đạt được cái danh hào này!
"Tới tới tới, mọi người cùng nhau nâng chén, kính người đứng đầu Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực một chén..."
Lúc trở về tiên đài, quả nhiên thấy nơi đây đang uống rượu rất náo nhiệt.
Cả đám tiên tinh nhuệ môn, hoặc thực tình, hoặc khinh thường, hoặc là mặt ngoài thực tình trong nội tâm khinh thường, đều là nhao nhao cầm rượu tới mời, nhất là sau khi thấy Phương Quý cùng với Tức đại công tử đi vào, càng là trở nên hào hứng, nhao nhao vây quanh Phương Quý mời rượu, nói cái gì một trận chiến tại Tôn Phủ An Châu lúc trước, Phương Quý chính là có tiền đồ bất khả hạn lượng, tán dương khiến cho Phương Quý tâm hoa nộ phóng, cười không ngậm miệng được.
Mà mấy người Tiêu Tiêu Tử cùng với Việt Thanh, cũng đều tiến lên mời rượu Phương Quý, làm quen với nhau.
Nói đúng ra, tên tuổi người đứng đầu Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực của Phương Quý, cũng là không hoàn toàn là do đám người Tức đại công tử nhường cho, thật sự là trước đó Phương Quý ở trong trận chiến trên lễ thượng thọ của tôn chủ An Châu Huyền Nhai Tam Xích kia, đánh bại tất cả thiên kiêu Tôn Phủ, đã khiến cho hắn dương danh thật lớn, lại về sau ở trong trận chiến tại Thái Bạch Tông, đánh bại Thánh Nữ Triều Tiên Tông ở trước mặt mọi người, đã mang lại cho hắn tên tuổi rất lớn.
Đương nhiên, Thái Bạch Tông quật khởi, Mạc Cửu Ca một kiếm quy tiên, cũng đều trợ giúp tăng thanh danh của hắn, khiến cho người ta không dám xem nhẹ.
Đám người Tức đại công tử đều là triển lộ tài hoa ở trong trận chiến trừ ma tại Vĩnh Châu, nhưng Phương Quý lại là thành danh vào trước đó.
Mà ở trong trận náo nhiệt này, cũng có một số người lộ ra nụ cười cao thâm, nhìn Phương Quý được mọi người bao quanh, có một chút người khinh thường, có người thích danh, yêu danh, tự nhiên cũng có người xem thường, cảm thấy so sánh cùng với Thất Tiểu Thánh Bắc Vực do lão thần tiên Đông Thổ chính miệng đề ra trước đây, Thập Nhị Tiểu Thánh thế hệ bây giờ này, thực sự chỉ là một chuyện cười, bất quá chỉ là chính mình đóng cửa thổi phồng lẫn nhau mà thôi.
Giống như Cầm Giang tán nhân, Hứa Lưu Hoan đi đến nơi đây với đám người Tức đại công tử, căn bản không ở lại ăn uống tiệc rượu với mọi người, đã sớm lặng yên rời đi, hiển nhiên cũng không thèm để ý đến cái gì là Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực mà mình nói khoác ra.
Mà cũng có mấy vị anh tài tiên môn Bắc Vực bây giờ được bọn hắn xếp ở trong Thập Nhị Tiểu Thánh, ngay cả Viễn Châu cũng đều chưa từng đi tới.
Có khả năng, chính bọn hắn cũng không biết chính mình được xếp vào Thập Nhị Tiểu Thánh.
Bây giờ ở lại nơi này, cũng chỉ có sáu người Phương Quý, Tức đại công tử, Tiêu Tiêu Tử, Việt Thanh, Mạnh Đà Tử, Hải Sơn Nhân, trong sáu người này, cũng chưa chắc đã hoàn toàn đồng ý với danh xưng Thập Nhị Tiểu Thánh, chỉ là Tức đại công tử ưa thích, đẩy Phương Quý lên vị trí thứ nhất, chính hắn thì trở thành vị trí thứ hai, Tiêu Tiêu Tử là vị trí thứ ba, mấy người bọn hắn thấy thế, mặc dù cũng chẳng phải mưu cầu danh lợi, nhưng cũng khá vui vẻ.
Trận tiệc rượu này, đợi đến khi hừng đông mới ngừng.
Đám người thu thập đống hỗn độn, liền đã chuẩn bị ai đi đường nấy, lại bất thình lình, chợt thấy ở trong hư không phía đông, có một đóa mây đen cuồn cuộn mà đến, trong chốc lát đã đi tới trên đỉnh đầu của đám người, thiên địa trở nên âm trầm, sau đó có tiếng lôi đình nổ vang, thiên địa sáng như ban ngày trong chốc lát.
"Chẳng lẽ là Quỷ Thần lại tới?" Tất cả mọi người đang uống say, giật nảy cả mình, vội vàng nhảy ra nhìn.
Sau đó liền thấy ở trong lôi đình kia, bỗng nhiên có hình bóng cự quy chìm nổi, sau đó có một vị lão tu mặc cổ bào, khí tức kinh người đi ra, chậm rãi đi ra phía ngoài mấy bước từ trong mây, lạnh lùng nhìn đám người phía dưới một chút, trên mặt không có biểu lộ, nhưng lại cúi người vái chào thi lễ với bọn hắn, sau đó lấy ra một cuốn quyển trục màu vàng, cao giọng đọc: "Long Chủ Bắc Hải có chiếu: tiên vận tại Bắc Vực bây giờ rất rõ ràng, quần tài quật khởi, Long Cung mời Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực, đến dự thịnh yến Thất Hải, thảo luận đại đạo..."
Nói xong, thân hình bay xuống, đi tới trước người Phương Quý, dùng hai tay nâng quyển trục, đưa cho Phương Quý, sau đó lại vái chào với các tu sĩ trong sân, liền quay người rời đi, mây đen lướt đi, giữa thiên địa lại trở nên yên tĩnh.
"Chuyện này..." Đến nhanh, đi cũng nhanh, người trong sân thậm chí cũng đều không kịp phản ứng.
"Long Chủ Bắc Hải mời chúng ta đến dự thịnh yến Thất Hải?" Không biết qua bao lâu, mới có người nghẹn ngào hô lên, nhìn trừng trừng cuốn quyển trục ở trên tay của Phương Quý.
Nếu không phải có quyển trục ở trên tay Phương Quý, chỉ sợ còn tưởng rằng một màn vừa rồi là ảo giác.
"Ông trời ơi, Thất Hải Long Cung, dĩ nhiên lại coi trọng chúng ta như thế?"
"Không thể nào, người kia thật sự tới từ Thất Hải?"
"Đúng thế, gần đây cũng không nghe nói Thất Hải có đại sự gì phát sinh..."
"Nhìn pháp ấn trên cuốn quyển trục kia chẳng phải sẽ biết..."
Thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người phản ứng lại, ngay cả người đã đi được mấy chục dặm cũng đều lại chạy trở về.
Tranh cướp giành giật, thúc giục Phương Quý mở cuốn quyển trục kia ra, nhìn pháp ấn phía trên.