Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 528 - Chương 528: Đánh Lén

Chương 528: Đánh lén Chương 528: Đánh lén

Cả đám người đều sững sốt, nửa ngày cũng không có ai động đậy.

"Một đám phế vật, không nghe thấy lời nói của bản tọa sao?" Vị Quỷ Thần kia thấy thế, lập tức có một chút tức giận, cười lạnh nói: "Bản tọa đến Vân Quốc giúp đỡ tu sĩ Bắc Vực các ngươi tru sát Ma Linh, không ngờ được lại gặp phải ma triều, cũng không biết là ai bố trí cấm chế trong thung lũng, khiến cho ta bị thương nhẹ, các ngươi vừa lúc gặp được, chính là vận khí của các ngươi, mau đỡ bản tọa đứng lên, sau khi về tới Tôn Phủ, một câu của bản tọa liền khiến cho các ngươi hưởng dụng cả đời không hết..."

Chúng tu sĩ vẫn kinh ngạc, quả thực là không có ai dám tiếp lời.

Vị Quỷ Thần này tự nhiên vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, hại hắn thành bộ dáng này, chính là đám tu sĩ Bắc Vực trước mắt này, dù sao thì hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, ở dưới sự cai trị của Tôn Phủ An Châu, thế mà còn có người dám đánh chủ ý chính mình, cho nên cũng không có đặt đám tiểu tu Bắc Vực này vào mắt, vì thế cũng không có sinh nghi, chỉ là thầm trách những tiểu tu Bắc Vực này quá ngu, thế mà còn chưa tiến lên?

Chẳng lẽ những người này không có nhận ra thân phận của mình?

Không đúng, rõ ràng là trên người bọn hắn đều mặc thần bào Tôn Phủ, sẽ không có khả năng không nhận ra chính mình!

"Chà chà, ngài chính là Quỷ Tổ Tôn Phủ sao?" Cũng đúng vào lúc này, ở trong một đám tu sĩ Bắc Vực sửng sốt kia, rốt cục cũng có người lên tiếng, Phương Quý đi ra khỏi đám người, mặt tràn đầy vui vẻ, vừa đi tới gần, vừa ngạc nhiên chỉ vào mũi của mình nói: "Ngài có còn nhớ ta không? Chúng ta đã từng gặp nhau..."

"Ngươi..." Vị Quỷ Thần kia ngược lại là nao nao, ánh mắt rơi vào trên mặt của Phương Quý, ngược lại là bỗng nhiên khẽ động.

Đối với hình dáng của Phương Quý mà nói, hắn ngược lại là không nhận ra, thế nhưng khí tức ở trên người của Phương Quý, lại lập tức khiến cho hắn nhớ tới điều gì, trong lòng nhất thời đại hỉ: "Không nghĩ tới là hắn, ban đầu xen lẫn cùng với tên tiểu tử Thanh Vân gia tại Thiên Nam Đạo Triều Quốc kia...đã sớm cảm thấy một thân huyết khí của hắn khác với thường nhân, nếu như ăn nhất định là đại bổ, chỉ là không tiện ra tay, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được..."

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn đại hỉ, mỉm cười nói: "Nguyên lai là ngươi, ngươi hãy đi tới đây, bản tọa nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi..."

"Đúng vậy đúng vậy, có thể gặp được Quỷ Thần, là phúc khí ta tu luyện từ kiếp trước..." Phương Quý tràn đầy tươi cười đi tới, hỏi: "Ta có thể giúp ngài chuyện gì?"

Nhìn dáng vẻ trung thực của Phương Quý, Quỷ Thần càng là không cảm thấy sinh nghi một chút nào, nụ cười trên mặt vào lúc này đã trở nên có một chút dữ tợn...đương nhiên là dáng dấp của hắn vốn đã dữ tợn...muốn thốt ra lời nói trong lòng: "Ta muốn ngươi giúp ta bổ sung khí huyết..."

Nhưng cũng đúng vào lúc này, Phương Quý vừa tới trước người hắn bỗng nhiên ngẩn ngơ, ngạc nhiên nhìn ra đằng sau hắn, nói: "Tôn chủ..."

Quỷ Thần lập tức kinh hãi, vô thức quay đầu lại nhìn.

Ở phía sau hắn, Phương Quý bỗng nhiên lộ ra sắc mặt hung ác, đưa tay chính là một tòa Ma Sơn nện vào trên đầu hắn.

"Bốp..." Tòa Ma Sơn kia đập xuống, nặng nề cỡ nào, nhất là Quỷ Thần nhìn thấy Phương Quý trung thực, căn bản là ngay cả một chút đề phòng cũng không có, cái ót bị Ma Sơn nặng nề nện vào, coi như một thân thực lực của hắn rất đáng sợ, lúc này cũng đều bị nện bay ra ngoài, phảng phất như có thể nghe được xương đầu của hắn vang lên thanh âm rắc rắc, giống như là đầu đã bị đập vỡ.

"Chết chưa?" Mà Phương Quý đánh lén đắc thủ, cũng lập tức có một chút khẩn trương, căng mắt nhìn.

Tòa Ma Sơn này của hắn nặng nề cỡ nào, bình thường nếu tu sĩ Trúc Cơ dính vào một chút, chỉ sợ là cả người đều bị đập nát bét?

Vị Quỷ Thần này...

"Ngươi muốn chết..."

Ý niệm còn chưa hiện lên trong đầu, vị Quỷ Thần kia bỗng nhiên rống một tiếng, đưa tay chính là một trảo vồ tới Phương Quý.

Trong chốc lát, quỷ khí um tùm, xé rách hư không.

"Thế mà không có việc gì..." Phương Quý giật nảy cả mình, không nghĩ ngợi một chút nào liền quay người chạy trốn.

"Phương tiểu hữu đừng sợ!" Nhưng cũng đúng vào lúc này, đón một trảo kia, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện.

Chỉ thấy người kia có dáng người hùng tráng, hai tay cầm một thanh đại bản đao, chính là Kim Tam Xích đầu bếp tiệm ăn Hẻm Phế Nhân, hắn quát khẽ một tiếng, trên thân đao bỗng nhiên có từng mảnh từng mảnh phù văn sáng lên, mà theo phù văn sáng lên, thân đao trở nên sáng rực, giống như là ngưng tụ lực lượng mạnh mẽ không có cách nào hình dung, Kim Tam Xích thì dùng hai tay cầm đao, chém vào trên một trảo kia.

Không giống như Phương Quý đi lên liền đánh lén, hắn lại là chính diện tiếp nhận một trảo kia của Quỷ Thần.

"Ai sợ chứ?" Phương Quý chạy ra xa hơn mười trượng, dùng hai tay chống nạnh, lớn tiếng trả lời.

Câu trả lời của Phương Quý lúc này tự nhiên là không có ai hiểu, ở dưới cái nhìn của đám người Kim Tam Xích, thực lực của Phương Quý mặc dù không yếu, lại tràn đầy kỳ tư quái tưởng, nhưng hắn dù sao cũng là sư đệ của Quách Thanh, tuổi tác cũng nhỏ, cho nên ở trong nội tâm không khỏi coi hắn là trẻ con, bây giờ đối mặt với vị Quỷ Thần hung ác này, tự nhiên là không có khả năng cho phép hắn là người thứ nhất đi ra đặt bản thân vào nguy hiểm.

Cho nên đối mặt với một trảo kia của Quỷ Thần, Kim Tam Xích đã trực tiếp đi ra chống đỡ.

"Đương..." Một tiếng vang kinh thiên động địa vang lên, Kim Tam Xích bị một trảo này đụng bay về phía sau, hai chân cày ra một cái rãnh sâu trên mặt đất, nhưng một trảo của Quỷ Thần ở dưới một đao của hắn cũng bị chém cấp tốc thu về, trên vuốt đã xuất hiện một đạo vết máu.

Sắc mặt của đám người chung quanh đều đại biến, vị Quỷ Thần này mặc dù đã nỏ mạnh hết đà, nhưng một thân lực lượng vẫn cuồng bạo như thế!

"Lớn mật..." Vị Hồng Bào Ác Quỷ kia giận dữ, so sánh với vết thương trên vuốt, hiển nhiên là cử động vung đao của Kim Tam Xích đối với hắn lại càng làm cho hắn phẫn nộ hơn, thậm chí còn khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác khó có thể tin, hơn nữa đến lúc này, hắn coi như lại ngu dốt hơn, cũng có thể đoán được những tu sĩ Bắc Vực này không có thành thật giống như hắn nghĩ, nói không chừng trước đó bày ra cấm chế ở trong thung lũng chính là bọn hắn...

Ở dưới loại lửa giận khó mà kiềm chế này, hắn hét lớn một tiếng, đứng lên từ dưới đất, gào thét: "Những sinh linh dơ bẩn thấp hèn các ngươi lại dám xuất đao với bản tọa, bản tọa muốn nuốt các ngươi, còn có toàn bộ tộc nhân của các ngươi..."

Nhìn thấy Quỷ Thần dường như đã bị thương nặng đến cực điểm, thế mà lại đứng lên vào lúc này, sắc mặt của đám tu sĩ lập tức đại biến, tiếng gào thét kia của hắn, càng là khiến cho tất cả mọi người phát lạnh trong lòng, nhất là Trương Minh Quân trước đó đã sắp dầu hết đèn tắt, lúc này chỉ đi theo người khác cùng nhau chạy tới, càng là đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như là nghĩ tới điều gì, tràn đầy phẫn hận trong mắt.

Bình Luận (0)
Comment