Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 544 - Chương 544: Kẻ Yêu Sĩ Diện

Chương 544: Kẻ yêu sĩ diện Chương 544: Kẻ yêu sĩ diện

Những người kia đều đã trở thành phế nhân, nào có đáng giá lãng phí một lần cơ hội hạng nhất diễn võ như thế để cầu tình thay cho bọn hắn?

Mà càng mấu chốt hơn chính là, chuyện này còn chưa từng có tiền lệ...

Vào Tôn Phủ, liền sinh là người Tôn Phủ, chết là quỷ Tôn Phủ, coi như đã phế đi, cũng là phế nhân Tôn Phủ...

Làm sao có thể để cho bọn hắn rời đi?

"Đùng!" Trên đỉnh núi, bàn tay của Bạch Thiên Đạo Sinh bỗng nhiên dùng sức, trên thân bình Thanh Thiên Bạch Lộ trong tay, lập tức bị hắn bóp ra từng tầng hư ảnh phong ấn, có thể suy ra, nếu như không phải trên thân bình này có quá nhiều phong ấn, đại khái là đã bị hắn bóp nát...

Tôn chủ trên đỉnh núi, sắc mặt cũng bỗng nhiên trở nên cực kỳ lãnh đạm, nhưng ánh mắt của hắn lại sáng rực, từ trên đỉnh núi nhìn xuống, nhìn về hướng Quách Thanh trên tiên đài, chậm rãi nói: "Ngươi xác định lời mà mình nói?"

Quách Thanh ngẩng đầu lên vào lúc này, đối mặt với ánh mắt của tôn chủ.

Nàng gật đầu nói: "Ta xác định!"

Tôn chủ vào lúc này đã ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn cô đọng lại, chậm rãi đảo qua trên đỉnh đầu của vô tận tu sĩ ở dưới đỉnh núi, sau đó quét về phía một mảnh thuyền pháp càng xa xôi kia, ở nơi đó, đều là người trong tiên môn từ bốn phương tám hướng chạy đến chúc thọ hắn, lúc này, bọn hắn cũng nghe được rõ ràng lời nói của Quách Thanh, đều đã nhao nhao rời khỏi thuyền pháp, đứng ở giữa không trung nhìn về phía này.

Không có ai biết tôn chủ tại thời khắc này, trong lòng đang tính qua bao nhiêu nhân tố cùng với gút mắc lợi ích.

Chỉ là đến lúc cuối cùng, sự tức giận trên mặt hắn dần dần thu liễm, thay vào đó là nghiền ngẫm nhàn nhạt, sau đó hắn khẽ gật đầu một cái.

"Chuẩn!"

Tôn chủ thế mà đáp ứng?

Một chữ chuẩn kia, không biết khiến cho bao nhiêu người trên dưới ngọn núi đại biến sắc mặt.

Trong lòng đơn giản là kinh ngạc tới cực điểm, con nhóc cuồng vọng kia, mượn nhờ danh hiệu hạng nhất diễn võ, đưa ra bực yêu cầu chưa từng có tiền lệ này đối với tôn chủ, căn bản chính là đang bức ép tôn chủ, nàng chính là quyết định ở trên đại lễ thượng thọ của tôn chủ, ở dưới tình huống tôn chủ không có khả năng bác bỏ lời nói lúc trước của mình, lúc này mới đưa ra bực yêu cầu mà bình thường tôn chủ sẽ tuyệt đối không đồng ý này, nhưng nếu cái đạo lý này người người đều hiểu được, tôn chủ lại làm sao có thể thoả mãn tâm ý của nàng?

Trực tiếp dùng một chưởng vỗ chết là được rồi, chẳng phải là rất sạch sẽ?

So sánh cùng với nhau, ngược lại là Triệu Thông Nguyên xuất thân từ tu sĩ Bắc Vực, lúc này lại hiểu được tâm tư của tôn chủ, vào sau khi nghe được Quách Thanh đưa ra cái yêu cầu kia, lão nhân này đã bị hù sắc mặt như bụi đất, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, làm sao lại vậy, làm sao lại vậy, rõ ràng là được dạy dỗ cùng một chỗ, một người thì làm cho người khác ưa thích, một người thì lại biết gây chuyện như thế?

Ở dưới loại tình huống này, nếu như tôn chủ trực tiếp bác bỏ, hắn cũng sẽ yên tâm một chút.

Nhưng hết lần này tới lần khác, tôn chủ lại không có bác bỏ...

Triệu Thông Nguyên chỉ là xem xét ánh mắt của tôn chủ, liền đã biết nguyên nhân tôn chủ không có bác bỏ!

Lúc này ở đằng sau ngọn núi, phía bên ngoài bốn ~ năm dặm, thuyền pháp tụ tập đã càng ngày càng nhiều, người ở trên những thuyền pháp kia, từ thời điểm nghe được Quách Thanh đoạt được hạng nhất diễn võ, tâm thần đã bắt đầu kích động, mà sau khi nghe được Quách Thanh nói ra yêu cầu, tâm tình bỗng nhiên kích động tới cực điểm, bọn hắn trong lúc bỗng nhiên, liền hiểu được đồ vật trân quý nhất mà Quách Thanh muốn đòi hỏi là cái gì...

Càng quý giá hơn so với tài nguyên Tiên Đạo, chính là tự do!

Được tôn chủ thả đi, trở về tiên môn cùng với gia tộc, đối bọn hắn mà nói, so với tài nguyên Tiên Đạo còn trân quý hơn!

Trong lòng hiểu được điểm này, một người nối tiếp một người liền nhảy tới giữa không trung, bọn hắn không có đạt được sự cho phép của Tôn Phủ, vẫn không dám tự tiện tới gần, vào lúc này lại càng bay càng cao, từ phía xa xa nhìn về phía tiên đài.

Ở trong những người kia, có lão quái Mạnh Bạch Thủ Việt Quốc.

Cũng có ba vị Bất Lão Nhân ẩn cư phía dưới băng mạch Tề Quốc.

Còn có vị hoàng đế Khất Cái Phong Quốc kia từ trước đến nay lắm mồm, ở nơi nào có tiện nghi, liền chui đến chỗ đó...

Mà trọng yếu nhất, thì là ở trong một chiếc thuyền pháp ở giữa nhất, một lão nhân được mấy vị đệ tử dìu dắt cưỡi mây lên giữa không trung, hắn nhìn như hết sức bình thường, mặc áo vải bố màu vàng nhạt, râu bạc tóc trắng, nhìn như là cực già, nhưng trên mặt lại một chút nếp nhăn cũng không có, người tu hành ở bên cạnh nhìn thấy lão quái này, liền đều lộ ra vẻ kính cẩn, hành lễ đối với hắn.

"Cổ tiên sinh!"

Ở trong nhiều người tu hành như vậy, duy chỉ có người này là không tầm thường, một là thân phận của hắn không tầm thường, hai là mục đích không tầm thường.

Thân phận của người này, chính là một vị đan sư, hơn nữa còn là đại đan sư nổi tiếng An Châu.

Hắn tên là Cổ Thông, cũng không biết đã sống bao lâu, người bên ngoài chỉ biết là tên tuổi đan thuật của hắn đã truyền đến Đông Thổ xa xôi, nghe nói vào mấy năm trước đó, liền đã từng có quý khách tới từ Đông Thổ, tự thân tới cửa cầu hắn luyện đan, việc này đã trở thành ca tụng xa gần!

Mà mục đích hắn tới đây cũng khác biệt cùng với người khác.

Người trong tiên môn khác tới, thật ra là vì thu thập tàn cuộc tại Vân Quốc, phong ấn Ma Sơn một lần nữa, đồng thời lập ra tiên môn mới, phát triển thế lực của chính mình, mà vị lão tiên sinh này, lại là đi vào nơi tràn đầy ma khí này, nghiên cứu biến hóa dược tính của cỏ cây Ma Sơn, hơn nữa ở trong nhiều tiên môn như vậy, hắn vừa rồi cũng là một người duy nhất không có đi đến chúc thọ tôn chủ...

Hắn chỉ phái hai vị đệ tử, hiến tặng một viên đan dược do chính mình luyện chế cho tôn chủ làm hạ lễ mà thôi, chỉ là như thế, tôn chủ còn phải khách khách khí khí khen vài câu, hơn nữa tài vật ban thưởng cho đệ tử của hắn, lại càng thêm phong phú hơn so với các tiên môn khác!

Nếu như hắn nguyện ý, đại khái là có thể trở thành người duy nhất trong đám tu sĩ Bắc Vực đạt được ban thưởng ghế ngồi, ngồi ở bên cạnh tôn chủ.

"Tốt cho một câu đòi hỏi đồ vật càng quý trọng hơn so với tài nguyên Tiên Đạo..." Lão đan sư Cổ Thông cười vuốt râu, ánh mắt nhìn về phía Quách Thanh trên tiên đài ở phương xa, nhịn không được tán thưởng: "Nữ oa kia xuất thân từ tông nào, lại có lá gan nói ra lời như vậy đối với tôn chủ?"

Lão nhân gia đã hỏi, người bên cạnh liền vội vàng đi nghe ngóng.

Không bao lâu, có người tới bẩm báo: "Nghe nói là nữ đệ tử do Thái Bạch Tông đưa vào Tôn Phủ mười mấy năm trước..."

"Ồ?" Lão đan sư cảm thấy nao nao, nói: "Chính là kẻ yêu sĩ diện Thái Bạch Tông suýt nữa rút kiếm chém Quỷ Thần kia?"

Người ở bên cạnh nghe thế cũng không khỏi choáng váng một trận: "Ta không biết..."

Bình Luận (0)
Comment